Chương 25

Phàm là người có danh cao tiếng lớn đều kéo theo hàng loạt hệ lụy khó đoán, tỷ như là fan cuồng, lại tỷ như là paparazi.

Tin tức về nguyên soái trẻ tuổi nhất quốc gia bị ám sát trên tầng thượng của quán bar khiến dư luận thổn thức, chưa đến vài giờ đã có vô số nguồn tin đưa tới, khuấy vũng nước đυ.c này thành bãi chiến trường nước bọt. Nào là người hâm mộ điên cuồng tấn công web chính phủ, nào là phóng viên cải trang lẻn vào bệnh viện chụp trộm nguyên soái, nào là thuyết âm mưu tung hỏa mù làm cho thế lực thù địch lọt bẫy. . .Ồn ào náo nhiệt, ngay cả giới chức trách của không ép vụ này xuống được.

Hoặc là nói, Arthur Costesnaro không muốn để bọn họ nhúng tay vào.

Giờ phút này Vương Nguyên đang ở trên một chiếc xe chở hàng đậu ở khu chung cư vắng vẻ, Vương Tuấn Khải cầm lái, thấy sắc mặt y không có vẻ gì là quan tâm đến ngoại giới, không khỏi nhíu nhíu mày.

Sau khi Arthur tự bắn mình, Vương Nguyên không nói không rằng, chộp lấy cọc phong thư liền lôi Vương Tuấn Khải rời đi, y không có ý định giấu giếm, nhưng hiển nhiên cũng chẳng muốn Vương Tuấn Khải dây vào vụ này. V

ương Nguyên cầm tờ báo giấy nhàu nhĩ, thứ này là chiến lợi phẩm y thu được sau khi mua một ổ bánh sanwich cá mòi – dĩ nhiên cái mà y chú ý vẫn là thông tin được in trên đó. Phóng viên nói, nguyên soái dù trúng một súng nhưng tuyệt không có việc gì, thân là biểu tượng của chiến công, anh ta sao dễ ngã xuống được. Vương Nguyên đọc đến đây cũng chỉ cười khẩy, nhàn nhạt châm một điếu thuốc.

Lần này Vương Tuấn Khải không cản y nữa.

"Anh ta thật sự vì muốn gặp lại Ôn Tiễn mà dám làm như vậy sao?" Vương Tuấn Khải đột nhiên lên tiếng, thanh âm của hắn đã sắp đột phá cảnh giới cao nhất của thời kỳ vỡ giọng, trầm thấp khàn khàn: "Anh ta không giống tình thánh."

Vương Nguyên nghe khẩu âm của hắn, nhếch miệng: "Chú mày học được hai chữ đó ở đâu thế? Jour dạy à? Thế Jour có dạy chú mày yêu đương là một cơ hội ngẫu nhiên, có người bị thần tình yêu bắn trúng, có người tự nguyện lao tới (*) không? Tên nguyên soái này là tự nhảy vào hố chôn mình đó, chỉ là cái hố chẳng nể nang hắn, đến đất còn không thèm lấp lại. . .Hê, cơ mà tại sao mi lại nói vậy?"

"Cảm giác."

Vương Nguyên bỗng dưng lùi ra sau: "Anh chỉ nhớ mình nuôi một thằng sói, thế nào lại nuôi ra một thầy bói? Bất quá chuyện này không liên quan đến mi, về sau ít để ý."

"Nhưng mà. . ."

Vương Nguyên khoát tay: "Đi đi đi, đừng có ngừng xe!"

"Nhưng mà xe hết xăng rồi."

". . ."

Rốt cuộc hai người vẫn phải cuốc bộ về khách sạn.

Chẳng biết tổng bộ làm ăn thế nào, phòng của Jour và đồng bọn đều trống hoác.

Nữ nhân viên phục vụ thật thà nói: "Bọn họ vừa mới rời đi ban nãy, có nhắn lại cho cậu là họ có việc gấp, cậu cứ ở lại đây tiếp tục làm việc là được."

Vương Nguyên chẳng ừ hử gì.

"Không gọi được." Vương Tuấn Khải đặt di động xuống bàn, đeo lên tai nghe, phía bên kia yên ắng như nhà xác, không giống tác phong của Jour.

Hắn định đi tìm nhân viên phục vụ hỏi chuyện, chỉ là bước đến cửa liền dừng lại.

Vương Tuấn Khải quay đầu nhìn Vương Nguyên, khóe môi khép mở.

Phía bên kia cửa, có người.

Vương Nguyên ra hiệu cho hắn đi về phía mình, lớn tiếng oang oang: "Cởi đồ ra."

Vương Tuấn Khải: "??"

Dù hắn được Vương Nguyên một tay nuôi lớn ba năm nay, nhưng từ lúc hắn có thể hiểu được tiếng người thì đã không còn lõa thể đứng tồng ngồng trước mặt y rồi. Vương Tuấn Khải cứng ngắc giơ tay, ánh mắt tràn ngập khó hiểu.

Loạt soạt mấy tiếng, áo hắn mặc bị Vương Nguyên lột ra, y ném cho hắn cái chăn, trân mắt nghĩ ngợi chẳng bao lâu thì cầm số phong thư đưa cho hắn: "Rên đi."

Vương Tuấn Khải: "Cái gì?"

"Rên."

". . .A."

Vương Nguyên mặt ghét bỏ liếc hắn, hoàn toàn không hài lòng về tiếng "A" vô cùng nhạt nhẽo của hắn. Y đột nhiên cầm lấy bình nước trên bàn, bóp họng Vương Tuấn Khải dứt khoát đổ vào.

"Ư. .ư. . .!"

Nhìn mặt đứa nhỏ bị rót nước nóng đỏ bừng lên, sặc sụa nín nhịn, y gật gật đầu nói: "Không cần dùng vẻ mặt lên án như vậy, không phải mi đến đây chỉ để làm việc này sao? Anh đã trả cho mi một số tiền ngon lành rồi, không muốn làm thì cút đi, mi cũng đâu mất gì."

Nói xong đá Vương Tuấn Khải về phía cửa sổ.

Đồng thời lúc đó, cửa phòng cũng bị người đạp văng, một đám Alpha mặc đồng phục cảnh sát nhanh chóng xâm nhập vào bên trong, đồng loạt chĩa súng về phía Vương Nguyên. Trong tích tắc đó, Vương Tuấn Khải còn chưa kịp ngộ ra tình hình, đã bị Vương Nguyên đẩy xuống lầu.

Hắn chật vật trợn mắt, túm lấy ống nước cố định thân hình, mượn lực chân đạp vào vách tường nhảy xuống đất bằng, lăn một vòng trốn vào bụi rậm.

Không đầy mười giây sau, một cảnh sát chạy đến bên cửa sổ, phát hiện Vương Tuấn Khải không còn, đầy mặt cảnh giác: "Người còn lại đâu?"

"Đã nói cậu ta là trai bán hoa, không hợp ý nên tôi đuổi đi rồi. Sao vậy? Đội trưởng đây cũng muốn nếm thử mùi vị Alpha bán hoa?" Vương Nguyên chẳng hề kiêng dè ai, khıêυ khí©h cợt nhả: "Mấy vị cộng sự ở đây đều là đại mỹ nhân nghiêng thùng đổ nước ngài lại không để ý đến, đúng là thỏ không ăn cỏ gần hang nhỉ?"

Đội trưởng nhóm cảnh sát tựa hồ đã quen, bình tĩnh lấy còng tay ra: "Chúng tôi tìm được chứng cứ nghi ngờ cậu có liên quan đến vụ ám sát nguyên soái Costesnaro, hy vọng cậu theo chúng tôi về cục làm việc."

"A, tôi có thể hỏi chứng cứ đó là gì không?"

"Camera quay phim cho thấy cậu có mặt tại quán bar Yêu Mị trong thời gian vụ án xảy ra."

Vương Nguyên buồn quá hóa cười: "Chỗ đấy bao nhiêu người thì anh đều hốt về cục hết ư?"

"Dĩ nhiên là không." Đội trưởng nghiêm túc đeo còng vào tay y, nhận thấy y không có thái độ phản kháng, sắc mặt không khỏi hòa nhã hơi chút: "Có người nhìn thấy cậu một mình đi lên sân thượng, còn đạp lên đầu bọn họ mà đi."

". . .Đợi chút, anh không thấy hư cấu hả? Tôi là người bình thường nào phải chim mà bay được, làm sao đạp?"

Vấn đề này đội trưởng dường như đã đoán được từ trước, nhàn nhạt nói: "Vì cậu từng có mặt trong SNO."

Vương Nguyên trợn mắt phủi tay.

Mọi người xung quanh dùng ánh mắt "ai mà biết ở đó cậu được dạy cái gì" nhìn y, địch ý không che giấu, dường như tưởng rằng SNO thật sự là chốn quỷ quái yêu ma hoành hành bá đạo, chuyên môn đào tạo ra một đám Omega mình đồng da sắt hỗn thế ma vương.

Vương Nguyên bị giải đi trước mặt nhiều người, thậm chí còn có phóng viên chuyên trực thuộc hóng tin giang hồ-biz, nhưng y cam đoan chuyện này sẽ không bị tuồn ra ngoài, cho dù là nhà Costesnaro đang trong giai đoạn mẫn cảm.

Tìm được nghi phạm hãm hại con cháu mình thì ai chả muốn tự thân thẩm vấn vạch mặt bóc mẽ đối phương, nhưng sau khi Vương Nguyên bị đem về cục chỉ tạm giam chứ không gặp được một ai trong nhà Costesnaro. Có lẽ là bọn họ có đến tìm y, nhưng vì vài lý do mà không thể gặp, càng không thể trò chuyện, dĩ nhiên, trừ chính bản thân anh trai của nguyên soái ra.

Hầu hết mọi người đều biết thế lực của gia tộc Costesnaro lan tràn sang mảng quân sự từ lâu, nhưng việc anh trai của nguyên soái Arthur chính là cục trưởng cục cảnh sát thành phố thì chẳng có bao nhiêu người tỏ tường. May mắn Vương Nguyên có dịp chạm trán qua thủ đoạn của vị này, cho nên vừa mấy bóng dáng tiên phong đạo cốt của gã liền lộ ra sự châm biếm mãnh liệt.

"Nhìn thấy anh khỏe mạnh xán lạn đến đây tôi rất lấy làm tiếc nuối." Vương Nguyên vẻ mặt chân thành nói hươu nói vượn: "Nếu không phải tôi bị còng tay rồi nhốt tại đây, tôi thật muốn đến ôm anh một cái bằng tỏ tình hữu nghị."

"Dùng ánh mắt của cậu thôi cũng được." Kyles thân sĩ mỉm cười: "Chỉ là nó đang nói rằng cậu hận không thể băm vằm tôi ra."

"Ném cho chó ăn." Vương Nguyên tiếc nuối tiếp lời.

Kyles vẫn như cũ cười hiền hoà.

"Hiện giờ tôi ăn của anh, ngủ chỗ của anh, sắp tới còn có khả năng chôn ở đất nhà anh, anh cứ nói thẳng, tôi không ngại khó khăn, cùng lắm thì nhờ anh xếp vào hũ, từ từ hưởng thụ nhân sinh." Vương Nguyên nháy nháy mắt: "Trước khi anh đến tôi còn cân nhắc nên dùng hũ thủy tinh hay kim loại chống gỉ đây."

"Loại trước đẹp mắt, loại sau bền." Kyles phân tích: "Xét thấy thái độ nhu thuận của cậu, tôi quyết định hỗ trợ chi phí hỏa táng, nếu cậu thích, tôi có thể tặng cậu cả một đoàn người hầu bồi táng chôn theo cùng cho đỡ cô đơn. Thân là bạn cậu, Jour chắc chắn sẽ không từ chối đâu nhỉ?"

"Ngài cục trưởng thật biết nói xàm." Vương Nguyên phất phất tay, giả lả nói: "Anh rõ ràng biết em trai của mình tự sát, còn hào hứng hùa theo chuẩn bị rình rang cùng anh ta. Bất quá, Vương Nguyên này yêu công lý như yêu mạng, nào có việc dám nói oan. Anh cứ hỏi, tôi sẽ trả lời, chúng ta chậm rãi đối ẩm. . ."

"Số chứng cứ cơ mật đó ở đâu?" Kyles ôn hòa vào đề: "Tôi biết em trai tôi yêu một Omega, và nó chỉ tin tưởng cậu ta."

"Cũng không phải yêu tôi, tôi làm sao biết." Vương Nguyên duỗi móng vuốt miêu tả hành vi treo mình trên nòng súng của Arthur: "Tôi thậm chí còn chưa kịp làm gì thì anh ta đã tự bắn mình ngã xuống rồi."

"Cậu có phải người nó yêu hay không không quan trọng, mà cậu là người cuối cùng gặp nó mới là điều đáng chú ý." Kyles thở dài: "Tôi thật sự không muốn ra tay với một Omega như cậu đâu."

"Đừng nói như thế mình nhân ái lắm vậy." Vương Nguyên cũng thở dài: "Tôi nói rồi, tôi cái gì cũng không biết."

Kyles lãnh đạm nhìn y, dường như muốn xuyên qua song sắt bóp chết y.

"Cục trưởng!" Một tiếng kêu vang phá vỡ không khí giằng co, cảnh viên mặc váy ngắn lao đến như cơn lốc, chỉ kém nhào vào lòng Kyles: "Cục trưởng, ra là anh ở đây sao? Cấp trên tìm anh, nói là đã chế tạo thành công thuốc mới rồi! Cần anh đi qua kiểm duyệt xem hiệu quả như thế nào! Người giám sát của chúng ta nói-. . ."

"Thật tốt quá." Kyles cắt lời, nhìn sang phía Vương Nguyên: "Vậy chuyện khai khẩu nghi phạm này tôi giao lại cho cô, cố gắng hỏi được điều gì hay điều đó."

"Vâng, cục trưởng!"

Kyles đi rồi, nữ cảnh viên còn mang vẻ mặt hoa si nhìn theo. Vương Nguyên nỗ lực tìm chốn nằm bò ra lười biếng, không để ý đến cô nàng, cũng không có ý nhắc nhở cô nàng rằng vừa nãy thực ra Kyles đương khó ở đấy.

Vị nữ sĩ này rõ ràng cố tình nhằm ngay lúc này chạy đến, nói oang oang trước mặt y chứng tỏ muốn tranh công, tưởng rằng khéo léo thể hiện trước mặt Kyles, nào dè đó lại là hành vi bất cẩn. Tiết lộ cơ mật trước mặt người lạ, khác nào tự hạ thấp trí thông minh của mình?

"Còn ngủ được sao?"

". . ."

"Ê! Tôi đang nói cậu đó!"

Vương Nguyên nhập định.jpg

Cô nàng không cam tâm, ngồi xổm xuống trước song sắt, liếc thấy y nằm trên đất lạnh ngắt liền hả lòng hả dạ đôi chút, nhưng thái độ vẫn tràn đầy ghét bỏ: "Cậu còn trẻ sao không tìm việc đàng hoàng mà làm, gϊếŧ hại người khác làm gì? Còn gϊếŧ ngay nguyên soái quốc dân, lẽ nào cậu cuồng anh ta đến mức muốn đem anh ta làm của riêng? Tôi có thể hiểu được hành vi của cậu, nhưng làm thế là phạm pháp! Xem, bây giờ cậu bị giam rồi, đợi điều tra ra có thể cậu sẽ đi tù vì tội danh gϊếŧ người không thành lập đó! Tương lai tiền đồ đều bị hủy hết!"

Vương Nguyên trong lòng nói thầm, tương lai cùng tiền đồ y đã sớm hủy từ tám đời trước, huống hồ y cũng không phải hung thủ ám sát Arthur Costesnaro.

Chẳng biết có phải nữ cảnh viên miệng quạ đen hay là vận khí Vương Nguyên đã cạn vì đức hạnh, sáng sớm hôm sau y lập tức bị chuyển đến trại giam trong tình trạng mơ màng.

Không sớm không muộn, chưa có chứng cứ xác đáng lại dám kết tội nghi phạm, Kyles đúng là một tay che trời.

Vương Nguyên nhìn cửa song sắt tăng thêm một tầng, quần áo trên người đã bị ép đổi thành đồng phục tù nhân, còng trên tay nặng thêm mấy phân, không khỏi nhếch nhếch môi.

Kyles Costesnaro nhất định đang thiếu người thử thuốc đây mà.

End Chapter 25

Âu dè 25 chap như trong thông báo đã up hết, sau khi hoàn bộ Đôi mắt tui sẽ quay lại đây viết cho xong rồi nhảy qua Phán quyết, cảm ơn tất cả các bạn đã ủng hộ XD XD