Chương 30

Yến Tiểu Âu uyển chuyển biểu thị chính mình hôm qua sốt nhẹ, sáng hôm nay khàn giọng không nói chuyện được, nhất quyết không muốn Dương Trường Xuân nghe thấy âm thanh khó nghe của mình, cho nên suốt dọc đường đều im thin thít tội nghiệp đi theo sau đuôi Dương đội trưởng, nghe hắn giảng giải về địa hình trong khu rừng này.

Vương Nguyên cẩn thận lách qua bụi gai đi theo sau bọn họ, bởi vì thân phận Omega, cả hai người được bảo hộ vào trung tâm, ngay cả Viên Hằng thường ngày luôn khinh bỉ Omega chân yếu tay mềm õng ẹo ướŧ áŧ cũng không phản đối tí nào, còn săn sóc đi trước mở đường, tránh cho Omega vấp ngã vỡ đầu lại liên luỵ đến bọn họ.

Lần đầu tiên bị coi là búp bê thuỷ tinh, Vương Nguyên cũng thấy rất mới mẻ, dù sao không ai bảo y phải khuân vác vũ khí hay vận chuyển lương thực, y có thể thảnh thơi tay đút túi nhàn nhã đánh giá tình cảnh xung quanh. Không biết nhiệm vụ của bọn họ là gì, dù sao y cũng là "kẻ thuộc nhóm khác", không ai sẽ nói cho y biết chuyện gì sắp xảy ra.

Nhóm người cứ đi như vậy, cho đến khi đυ.ng phải một căn nhà hoang, mùi khói nhàn nhạt còn quấn quít chưa tan hẳn, đoán chừng trước đó không lâu đã từng có một đội ngũ đi ngang qua.

Dương Trường Xuân chủ động đi xem xét, sau đó cau mày đi ra: "Bên trong có người chết."

Người chết có đến ba, hai nam một nữ, hai Beta một Alpha.

"Mới vừa tử vong, thi thể còn ấm." Viên Hằng cúi người xem xét, cau mày: "Một đao cắt cổ chết ngay tức khắc."

Máu phun ra rất nhiều, còn có một ít văng lên tường, ba người chết đều bị đào tròng mắt, tử trạng kinh khủng vô cùng.

"Vì sao phải đào tròng mắt? Hung thủ sợ rằng hình dáng của hắn sẽ phản chiếu lên con người của bọn họ sao?" Một đội viên lẩm bẩm: "Hay đây chỉ là sở thích biếи ŧɦái của hắn?"

"Cũng có thể là do nhiệm vụ của hắn." Viên Hằng thì thào: "Ai mà biết được "lâu chủ" sẽ cho ra thứ nhiệm vụ kỳ quái gì chứ. . ."

Dương Trường Xuân kiểm tra sơ bộ mới biết bọn họ là người của nhóm F, vật tư trang trên người vẫn còn nguyên, có thể kết luận là không phải gϊếŧ vì cướp đồ, mà là vì lý do chủ quan cá nhân. Cũng có thể là do tranh đấu giữa các nhóm với nhau, dù sao trước đây cũng từng có tiền lệ giương cung bạt kiếm chém gϊếŧ tàn sát để chiến thắng.

Vương Nguyên không rõ tại sao bọn họ lại phải tham gia đào sát sinh tồn này, nhưng nếu có người cho y biết phần thưởng dành cho kẻ thắng cuộc là gì, ắt hẳn y sẽ đoán ra được. Đại khái không ai phát khùng mà đi bán mạng mình vào chốn rừng thiêng nước độc như vậy, nếu quả thật đúng như trong suy đoán của y, chuyến hành trình này rất có thể y sẽ mất mạng.

Ba người chết đi nhưng hiện trường lại không có dấu vết ẩu đả nhiều, chứng tỏ thân phận của kẻ ra tay có thể là cao thủ bất phàm, hoặc là cỗ máy gϊếŧ người ưu tú đa năng. Nhưng nhìn bộ dáng bị đào tròng mắt của bọn họ, y nghiêng về khả năng hung thủ là đồng bạn của bọn họ hơn, lợi dụng tín nhiệm rồi nhân lúc họ không chú ý đâm một đao chí mạng, đây quả thật là thượng sách.

Song, một đấu ba không phải là cao kiến, cho nên có ít nhất hai hung thủ gϊếŧ người, dùng cùng một thủ pháp hạ gục đối thủ. Nếu hướng thứ hai khả thi, rất có thể bọn họ sẽ dùng cách đó để trà trộn vào đội ngũ khác, tiến hành lại lần nữa.

Vương Nguyên nghĩ được như vậy, cũng có người nghĩ được như vậy, vài đội viên lén lút quan sát y từ đêm qua đến giờ, có vẻ đang cân nhắc kẻ như y nếu ra tay gϊếŧ người sẽ có bao nhiêu phần thắng. Bọn họ không như Viên Hằng coi Omega đều là gà mờ, một Omega khi tham gia vào chiến dịch đào sát sinh tồn này đều không phải tay mơ, trong đời ít nhất một lần tay đã phải nhuốm máu người, có thể sẽ không nổi bật hay vượt trội như Alpha hay Beta, nhưng lợi dụng ưu thế chủng tộc để giảm sự cảnh giác của người khác với mình rồi ra tay cũng là một loại chiến thuật.

"Từ từ, mọi người cẩn thận một chút, máu này. . ." Casteur đột nhiên ngồi xuống bên cạnh ba thi thể, dùng một đầu kim cẩn thận thấm máu, soi trước ánh sáng: "Máu này có độc!"

Dương Trường Xuân nhíu mày: "Loại gì?"

"Độc của trung cổ, tôi không rành lắm, tục gọi là kiến huyết phong hầu, gặp da thịt liền phát tán, không đến năm giây chết ngay tức khắc." Casteur lo lắng nhìn mọi người: "Không ai chạm phải chúng chứ?"

Tất cả dồn dập lắc đầu.

Casteur phân phát cho bọn họ dụng cụ phòng độc, một khi đeo lên, cả người đều bị bịt kín chỉ còn hai mắt.

Dương Trường Xuân ra hiệu cho bọn họ tiếp tục lên đường, Vương Nguyên trong lòng rất thắc mắc, y muốn biết khi đội ngũ này đi về phía trước, bọn họ sẽ đến đâu, tại sao phải chọn con đường này, đã biết có nguy hiểm rình rập vì cái gì không tổ chức kế hoạch tác chiến phòng thủ, không sợ các nhóm khác mai phục gần đây đánh du kích hay sao?

Y không thể nói ra miệng, nhưng chỉ quan sát là không đủ, y định bụng sẽ thăm dò Viên Hằng và Casteur một chút, nhưng vẫn luôn không có cơ hội thích hợp để ra tay.

Song ngay lúc này lại có người giúp y gỡ rối tơ lòng.

Một vệ sĩ của Âu thiếu gia tiến đến gần Dương đội trưởng, hỏi ra toàn bộ vấn đề y đang thắc mắc.

"Cơ cấu của lần đào sát này không giống những lần trước nữa, chúng tôi không có bản đồ, chỉ có định vị cụ thể địa điểm mục tiêu, tìm đến địa điểm mục tiêu thu thập đồ vật được ghi trong chỉ định thì tiến đến địa điểm mục tiêu khác, cứ như vậy ba lần là có thể phát tín hiệu thành công, báo cho "lâu chủ" là chúng tôi đã hoàn thành đào sát." Dương Trường Xuân tóm tắt nói gọn cho vệ sĩ nghe: "Các đội nhóm có thể đánh cướp đồ vật của nhau, cũng có thể gϊếŧ người đoạt bảo, cho nên các anh nên cẩn thận bảo hộ thiếu gia của mình cho tốt. Dĩ nhiên trong trường hợp cấp bách tôi sẽ ưu tiên cứu người, đưa Âu thiếu ra khỏi rừng rậm."

Vệ sĩ hài lòng trở về nói cho Yếu Tiểu Âu, tiểu thiếu gia sung sướиɠ xoắn xuýt hai tay chớp chớp mắt nhìn Dương Trường Xuân, đáng tiếc cậu ta mang kính râm, trừ Vương Nguyên đứng bên cạnh cậu ta ra không ai thấy.

Bọn họ di chuyển đến mục tiêu địa điểm, có lẽ trên tay chưa có món đồ vật nào nên không gặp các đội khác, lúc này trời cũng đã sụp tối, Dương Trường Xuân phân phó mọi người dựng lều đốt trại, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Vương Nguyên ăn không ngồi rồi phè phỡn phe phẩy cái lá trong tay, thổi đi cái nóng nực kỳ lạ của thời tiết. Casteur thấy y đã muốn cởi cả áo ra rồi, không đồng tình đè tay y lại: "Trong rừng có côn trùng độc, cậu là Omega, cởi hết ra chẳng phải là khoe thân dụ dỗ chúng nó cắn?"

Vương Nguyên biết Casteur đang ám chỉ đám Alpha vẫn luôn nhìn y chòng chọc, phì cười: "Có đội trưởng ở đây, bọn họ không dám manh động gì đâu, hơn nữa Viên đội phó còn đang cầm súng kia kìa, ai dám chơi trò kí©h thí©ɧ giữa đêm hắn còn không nã cho một phát sao."

Casteur lắc đầu than: "Thời tiết cũng se lạnh rồi, cậu còn chẳng chú ý bản thân."

Vương Nguyên nhận ý tốt của cô, cũng không phản bác lại, có điều thời tiết đang lạnh xuống sao? Y chỉ thấy một luồng hoả khí hừng hừng đang chạy dọc xương sườn, dồn lên não khiến đầu y tê rần.

Nửa đêm, Vương Nguyên phát sốt.

Hậu quả của miệng vết thương bị hở trong điều kiện môi trường khắc nghiệt cùng với thần kinh căng thẳng suốt một ngày là phát sốt. Y run cầm cập rúc trong góc lều, giả vờ chính mình đã ngủ say không tham gia bất kỳ chuyện gì bên ngoài.

Vốn đêm nay phải tăng cường gác đêm nên Dương Trường Xuân sắp xếp cho hầu hết nhân lực thức đêm không ngủ, cho nên không ai phát hiện Vương Nguyên bị sốt, chỉ cho là y đúng như lời Viên Hằng nói, vô dụng vô tâm ngủ mê mệt, cũng không biết có phải vì vậy mà bị đuổi khỏi đội nhóm cũ hay không.

Vương Nguyên sốt tới mức đầu váng mắt hoa, nào còn để ý nhân tình thế thái, mờ mịt giật mình ba bốn lần bởi tiếng gió thổi bên ngoài, đến sau nửa đêm mới thấy tốt hơn một chút.

Y vừa mở mắt ra liền căng cứng người, sắc bén nhìn chằm chằm kẻ đang ngồi bên cạnh mình.

Y thế mà không phát hiện Yến Tiểu Âu đến vào lúc nào.

Vương Nguyên cho là mình sốt mụ mị, giác quan đóng kín, sau khi tỉnh táo lại mới thấy mình phản ứng quá gượng ép, sợ đối phương phát hiện ra điều gì, bèn mỉm cười: "Âu thiếu."

Yến Tiểu Âu buổi tối không đeo kính, song phần tóc mái quá dài che khuất tầm mắt không để cho người khác biết cậu ta đang nghĩ gì. Nghe Vương Nguyên gọi mình như thế, cậu ta chỉ nhàn nhạt nhấc mi, đẩy khay thức ăn qua.

Vương Nguyên giả lả: "A, cậu biết tôi không khoẻ sao?" Không ai để ý, chỉ có cậu ta để ý, có phải là vì hai người cùng là Omega nên cậu ta tương đối mẫn cảm hơn kẻ khác?

Yến Tiểu Âu không nói gì, đứng dậy bỏ đi.

Vương Nguyên: ". . ." Lòng dạ Omega sâu như đáy biển.

Yến Tiểu Âu phảng phất giống như không quan tâm Vương Nguyên, sau khi đưa đồ ăn thức uống xong lập tức rời khỏi. Hành vi này của cậu ta tương đối là không bình thường, cậu ta không phải nên có địch ý với tất cả những người tiếp cận Dương Trường Xuân sao? Hay là trong này có độc?

Vương Nguyên càng nghĩ càng thấy đúng, sắc mặt xám xanh nhìn chằm chằm khay thức ăn nghi ngút khói.

Nghe nói hôm nay toàn bộ bữa ăn là do Âu thiếu và vệ sĩ cùng nhau chiêu đãi toàn đội.

Con sốt đến nhanh đi nhanh, dẫu sao dù thể chất Vương Nguyên có tệ đến đâu cũng không ngăn được ý chí phá triển quốc gia duy trì năng lượng ưu tú của y, không tới một ngày y lại nhảy nhót tưng bừng chạy theo Casteur hỗ trợ, lại bị Viên Hằng khinh thường vì chỉ biết xum xoe làm dáng.

Vương Nguyên cười hì hì, Viên Hằng tức giận quay đầu đi, vành tai đỏ chót.

"Ít có diễn kịch đi, kẻ nào vào đây rồi mà không phải yêu tinh ngàn năm, hiện giờ là thời gian đầu nên trông có vẻ nhàn nhã đấy, cứ đợi tới khoảng thời gian kịch liệt nhất của đại đào sát thì biết ái tình hồng phấn chỉ là cái qυầи ɭóŧ."

Có kẻ nhìn không vừa mắt hai tên Omega duy nhất trong đội không biết làm gì ngoài tỏ ra manh tân mua vui cho thiên hạ, chêm một câu lại chêm một câu nữa, Vương Nguyên nghe lọt vào tai cũng không giận đối phương, chỉ nhún vai: "Ai ngu người đó chết, ái tình liên quan gì."

Người kia: ". . ."

"Hơn nữa tôi nghĩ đại đào sát không phải là công việc của một người." Y mỉm cười thanh lịch: "Nếu có đồng bọn, chẳng phải sẽ dễ sống hơn sao? Hay là các người cho rằng trong thời khắc nguy hiểm, đẩy đồng bọn ra làm bia đỡ đạn mới đúng là giải pháp tốt?"

Người kia cười lạnh: "Thì ra phong cách làm việc của mày là như vậy sao? Tao rất nghi ngờ có phải mày vốn là ở đội F, sau đó cấu kết cùng kẻ khác gϊếŧ chết đồng bạn từ từ, rồi giả vờ bị thương trốn chạy đến nhóm bọn tao, tiếp tục ngựa quen đường cũ dùng chiêu thức cũ triệt tiêu đối thủ từ từ?"

Vương Nguyên lắc đầu: "Ông anh xem thường tôi quá. Đối phó với những loại kẻ địch tự cho mình là đúng như ông anh đây, tôi chẳng cần dùng não."

Đối phương ngớ ra: "Mày. . .!"

"Tôi chỉ là một Omega bình thường mà thôi." Y sầu muộn thở dài, xoay người đi chỗ khác, đột nhiên phát hiện Yến Tiểu Âu đang đứng gần đó, khoé môi giật giật hơi co rúm, rõ ràng là không tin y chút nào.

Vương Nguyên: "Giữa người với người phải có niềm tin sâu sắc một chút."

Yến Tiểu Âu: ". . ." Quay người bỏ đi một nước.

Không biết là do thời cơ quả thật đã đến, hay là miệng quạ đen của người đồng đội không đáng tin cậy kia, ngay sau khi bọn họ nghỉ ngơi một buổi chiều, đêm đó liền gặp phải tập kích.

End Chapter 30