Chương 48

Trình Thiếu Kỳ có thể hiểu được yêu cầu của Vương Nguyên, nếu không phải trước đó Vương Tuấn Khải đã dặn dò thì anh ta cũng thuận theo ý y mà làm.

"Thiếu chủ có việc cần anh giúp."

Vương Nguyên nghe đến đây, đầu óc xoay chuyển một cái liền biết thằng nhóc thiếu chủ kia không muốn y đến trường hắn, nhưng cũng không vạch trần: "Anh nói đi."

"Có một vài người cần sự hỗ trợ của anh." Trình Thiếu Kỳ giơ tay làm động tác mời: "Họ là những Omega đã chạy trốn từ SNO."

"Không phải các người muốn giấu không cho tôi biết à? Đột nhiên khai báo." Vương Nguyên nhướng mày: "Lại có âm mưu gì đây?"

"Một trong số đó đang tìm cách lẩn trốn vào gia tộc Costesnaro, hôm nay là tiệc đính hôn của con trai trưởng nhà đó, cũng là cơ hội để cô gái nọ có thể trà trộn vào nội bộ. Cô ấy không có quá nhiều kinh nghiệm, nên thiếu chủ muốn anh giúp đỡ một chút."

". . .Tôi là công dân lương thiện, những trò gian lận dối gạt đó chỉ có phường tặc tể mới làm."

Trình Thiếu Kỳ đẩy kính: "Phần thưởng là tài liệu về SNO trong những năm gần đây." Vương Nguyên lang bạt kỳ hồ, những năm này không biết đã hiểu sâu bao nhiêu về tình hình SNO, nhưng Vương Tuấn Khải có thể chắc chắn rằng những thông tin này đều mới mẻ và bảo mật với y, hắn cược Vương Nguyên nhất định sẽ đồng ý.

Về phần Vương Nguyên biết hắn cố tình gài y mà vẫn hợp tác, đó là chuyện nằm trong dự đoán.

Rốt cuộc Vương Tuấn Khải vẫn hiểu Vương Nguyên, y chẳng chần chừ lâu đã gật đầu. Trình Thiếu Kỳ vừa phụ trách nhiệm vụ lái xe vừa nghĩ, thiếu chủ hiểu Vương Nguyên đến mức này rồi mà còn không tóm được, một là do hắn quá nhân nhượng hai vẫn là tại hắn quá nhân nhượng. Đấy là bây giờ bên cạnh Vương Nguyên không có ai bám đuôi, nếu xuất hiện một tên Trình Giảo Kim chắn đường mặt dày giống thiếu chủ, anh ta dám chắc hắn sẽ không ung dung thả Vương Nguyên chạy rông như thế này.

Vương Tuấn Khải không rõ suy nghĩ của thủ hạ, lúc này hắn đang ngồi trên ghế hội trường, nghe thầy giáo diễn thuyết về một tình huống phạm tội tương đối phức tạp.

"Vụ án này xảy ra vào ba mươi năm trước, lúc đó tuy công nghệ thông tin đã phát triển nhưng lại bị hạn chế sử dụng tại hiện trường án mạng. Tôi nói đến đây chắc các bạn cũng biết đó là nơi nào." Mô hình lập thể của thành thị đồ sộ với cơ số máy móc lấp đầy không gian, các loại phương tiện di chuyển đều được trang bị bảo hộ hạng nặng, người xuất hiện trong khung hình cũng ăn mặc hết sức kín đáo, chẳng lộ chút da thịt nào ra ngoài.

"Thành F năm đó nhiễm phóng xạ nặng, số người chết lên đến hai triệu, công tác xử lí hậu tử vong liên tục diễn ra, bởi vì ngày nào cũng có người chết vì phóng xạ." Thầy giáo tia đến một toà nhà cao tầng: "Đây là trụ sở của hội đồng quản lí thành phố, cũng là nơi phát tán phóng xạ ra xung quanh. Thời đó y học rất phát triển, lại không chống đỡ nổi hậu quả nhiễm phóng xạ, các quan chức cấp cao sau vụ bùng nổ đó đều chết rất nhanh, nhanh hơn cả chiến tranh bom đạn."

Một sinh viên hiếu kỳ giơ tay: "Thưa thầy, vì đâu lại có phóng xạ?"

Thầy giáo mỉm cười: "Có rất nhiều giả thuyết đưa ra về nguyên nhân xuất hiện phóng xạ, nhưng đều bị chôn vùi cùng toà thành kia. Vấn đề mà tôi muốn các em giải thích trong bài khoá tuần sau, chính là luận về việc làm sao giải quyết sự lan truyền phóng xạ trong tình hình đó, bài làm hai mươi trang, gửi qua hộp thư cho tôi."

Tiếng than ngắn thở dài đồng loạt vang lên kháng nghị yêu cầu khắc nghiệt của thầy giáo, tất cả những kẻ ngồi ở đây đều có tầm quan trọng nhất định đến xã hội trong tương lai, đại đa số đều phải tham gia các hoạt động chính trị kinh tế nhiều hơn đi học, bài khoá như vậy tuy là không làm khó được họ nhưng phải tốn không ít thời gian.

Đợi học sinh oán hận đi hết rồi, thầy Dan mới ngoắc Vương Tuấn Khải đến gần, nhìn chằm chằm vẻ mặt thản nhiên của hắn, nổi giận: "Ham mê tửu sắc, đắm chìm trong nɧu͙© ɖu͙©, không đi học!"

"Con mắt nào của thầy nhìn thấy?"

Dan chỉ chỉ vào mặt mình: "Cả hai con! Cậu đừng quên tôi là nhà tâm lý học đã tham mưu cho viện trưởng viện y học quốc gia, dăm ba cái biểu hiện của cậu, tôi tinh tường từ lâu!"

Vương Tuấn Khải nhếch mép chẳng biết là đồng ý hay phản đối, nghiêng đầu: "Nghe nói thầy có việc tìm em?"

"Liên quan đến Diệp Nhiên." Dan giao một túi văn kiện cho hắn, vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên: ""Ổ kiến" xảy ra chuyện."

"Ổ kiến" gần như đã trở thành một danh từ thường xuyên xuất hiện trong giấc mộng của Vương Tuấn Khải. Năm ấy khi ra khỏi trò đào sát sinh tồn, hắn tìm mọi cách điều tra thông tin về cuộc thi đó, biết được những bàn tay dơ bẩn thao túng phía sau, biết được chế độ đào thải hà khắc và cơ chế sàng lọc tinh anh.

Thế lực tổ chức là "ổ kiến", nhân số khoảng một trăm người, hành nghề đủ mọi lĩnh vực, ngay cả giới giải trí cũng có hơn mười người. Tất cả bọn họ đều là nhân tài xã hội, đeo lớp mặt nạ thành đạt, ban ngày tươi cười vẫy tay trước công chúng, ban đêm công khai sát phạt hút máu người. Những kẻ "đạt điểm chuẩn" thông qua trò đào sát sinh tồn năm đó đều có thể trở thành đồng loại của họ, vinh dự được xếp vào hàng ngũ thượng đẳng tinh nhuệ, tiếp tục duy trì và phát triển "ổ kiến" lan rộng khắp thế giới.

Nhưng cái gì cũng có cái giá của nó.

Danh sách một trăm người này không bao giờ tăng lên con số một trăm lẻ một. Tất cả những kẻ đang tồn tại dưới thân phận thành viên của "ổ kiến" đều luôn phải trui rèn bản thân, tránh cho một ngày bị kẻ giỏi hơn đập nát bét, thay thế chỗ của mình.

Dĩ nhiên, kẻ đầu tư cho những cuộc thi chết người này cũng là tài phiệt xã hội, họ cần nhân lực, hoặc là muốn trải nghiệm kí©h thí©ɧ giữa lằn ranh sinh tử, hay đơn giản hơn là thích vung tiền nhìn con người gϊếŧ nhau để thoả mãn tâm lý đạp trên đầu chúng sinh.

Bỏ tiền mua mạng người, nghe sao mà sang trọng.

Vương Nguyên và hắn đều từng bị một số kẻ nhắm đến, thậm chí đặt cọc một số tiền lớn chi trả cho tự do của cả hai sau khi trò chơi kết thúc. Chỉ là Vương Tuấn Khải bị Hàn Thiệu Tư bưng đi, bọn họ không có cơ hội ra tay, nhưng Vương Nguyên thì sao? Đây chính là điều hắn luôn trằn trọc bao lâu nay.

Không thể có chuyện y lén theo Dương Trường Xuân mà ra ngoài được, ngay từ giây đầu tiên Vương Nguyên nói như vậy, hắn đã biết y gạt hắn.

Dương Trường Xuân sống không? Dĩ nhiên vẫn còn sống, nhưng là người thực vật. Kẻ có số điểm cao nhất, nhận được vòng nguyệt quế và sự chú ý của mọi người là một người mà Vương Tuấn Khải thậm chí cũng không ngờ tới - Cateur.

Đó cũng chẳng phải tên thật của cô ta.

"Anonymous."

Vương Tuấn Khải đã nghe thấy "ổ kiến" gọi cô ta như thế. Người này căn bản không phải newbie vừa tham dự trò chơi sinh tồn, mà là kẻ đã từng trải qua lễ rửa tội đẫm máu đó một lần. Kỳ thi năm đó chỉ là sân chơi để cô ta cải thiện điểm số, thu thập nhiều thẻ từ, lấy manh mối để thực hiện nhiệm vụ thủ tiêu đối thủ, trở thành người thứ một trăm.

Luật chơi ngay từ đầu đã bị bóp méo.

Mà tác dụng của Diệp Nhiên trong ván cờ này, là. . . không có gì cả.

Diệp Nhiên có thể tính là cổ đông, nếu Vương Nguyên thắng lợi trong trò chơi này, Diệp Nhiên sẽ vung tiền mua y về. Vương Tuấn Khải không biết khi Vương Nguyên ở trong nhà tù số 8 đó đã xảy ra chuyện gì có liên quan đến Diệp Nhiên, nhưng nhìn bộ dạng họ Diệp khi biết y bị mua mất là hắn đã hiểu, kế hoạch của Diệp Nhiên thất bại, tay trắng.

Hắn tìm đến Diệp Nhiên vào ngày thứ hai sau khi nắm giữ Hàn gia, dùng quyền lực ép hỏi đối phương, kết quả Diệp Nhiên cũng chỉ là một cái chân rất nhỏ của "ổ kiến", căn bản không tra được gì.

"Tôi chỉ có thể nói, tuyến Omega của Vương Nguyên đã bị mang đến phòng thí nghiệm." Diệp Nhiên hốc hác bơ phờ đứng bên cửa sổ, bộ dạng thất thiểu tiêu điều trông như kẻ vừa mới chạy khỏi vùng chiến loạn ba thế: "Hoa Trạch chứng kiến hết thảy, liều mạng chen vào đội ngũ đào sát sinh tồn, còn suýt bị gϊếŧ diệt khẩu, quyền hạn bị tước bỏ gần như sạch sẽ."

Diệp Nhiên thều thào: "Tất cả đều là nhờ phúc con ả Anonymous đó."

Diệp Nhiên hết cách, không cam tâm rút ra khỏi "ổ kiến", lại chẳng muốn ở thêm một phút nào nữa, ôm đồ bỏ trốn, bị truy đuổi suốt bảy năm trời. Trùng hợp ở thành phố này cũng có một người tên là Diệp Nhiên, chết vì lên cơn bạo bệnh, cậu ta lập tức nhảy vào đổi long tráo phụng, ẩn tàng thân phận dưới lớp vỏ bọc người bình thường.

Thế mà vẫn bị Vương Tuấn Khải tìm ra.

["Ổ kiến" có chuyện lớn rồi, cao tầng lãnh đạo đang ở biệt khu khác nên không thể xử lí, nội bộ vốn chẳng mấy liên kết đang chia năm xẻ bảy phân quyền hạn.] Diệp Nhiên nằm trên giường, chẳng ngại bộ pyjama heo hồng trên người, nói qua màn hình: [Khoảng nửa tháng trước, một cuộc đào sát sinh tồn lại được tổ chức, lần này nhân số tham gia tăng lên gấp đôi, "tổng quản" đành phải cử thêm người lẫn vào đội ngũ newbie để giám sát, phát hiện trong đó có một Omega giả danh.]

Vương Tuấn Khải nhíu mày: "Giả danh? Sử dùng thuốc che giấu thân phận?"

Diệp Nhiên gật đầu: [Chính là loại trước đây tôi thường dùng, tôi dám cam đoan Omega này có liên quan đến "ổ kiến".]

"Giống như Anonymous, muốn cộng điểm?"

[Không hẳn, trông cô ta càng giống muốn đi theo ai đó hơn.] Diệp Nhiên nhăn mặt: [Cô ta mắc hội chứng chiếm dục cực cao.]

"Yêu phải người như thế, là hạnh phúc cũng là nan kham." Dan thở dài: "Sau đó thì sao?"

[Cô ta phát tình.]

Tình huống tệ nhất xảy ra chính là Omega nữ bị phanh thây bởi đám thí sinh Alpha mất khống chế.

[Phải, cô ta chết.]

Dan than thở: ". . Diệp Nhiên, cháu không để bọn chú chuẩn bị tâm lý gì cả."

[Trong lúc cái chết của nữ Omega nọ đang diễn ra, người giám sát của "ổ kiến" cũng có mặt ở đó, nhưng không dám hành động, bởi vì bản thân hắn cũng là Omega. Khiến hắn kinh hãi chính là sau khi chết, trên người của nữ Omega nọ phát tán một loài mùi hết sức đáng sợ, gần giống như pheromone bị nén ở áp suất cao, nén thành cái bánh bột mì rồi ném ra bầy gà.] Cậu ta sầm mặt: [Cảnh tưởng khủng bố nhất đã đến.]

Omega nữ bị xé thành nhiều mảnh, máu tươi bắn tung toé khắp nơi, vương vãi trên những cơ thể đàn ông lẫn phụ nữ cao to lực lưỡng.

[Bọn họ điên cuồng tranh nhau gặm nuốt xương thịt của cô ta.]

Không khí giữa hai phe lặng ngắt như tờ, áp lực vô hình lần theo hơi thở bò lên trên đầu Vương Tuấn Khải.

["Ổ kiến" đã nghiên cứu kỹ, trong máu của nữ Omega nọ có một loại hợp chất tồn tại, vẫn chưa xác định rõ thành tố cấu tạo nhưng tôi có thể chắc chắn rằng, đó chính là thứ khiến Alpha mất kiểm soát, thèm muốn máu thịt. Khi ngửi phải hợp chất đó, họ sẽ cảm thấy vô cùng đói khát, cấp thiết muốn ăn nó, không ăn được sẽ chết, hệt như ma tuý vậy.] Diệp Nhiên bỗng dưng nói: [Nhưng nếu chỉ như vậy tôi đã chẳng cần tìm cậu làm gì đâu Vương Tuấn Khải.]

Hắn nhìn chằm chằm kẻ đang ở phía bên kia màn hình, con mắt trái loé lên vài bài toán phức tạp với đại dương số luân chuyển như ma trận không giới hạn, rốt cuộc dừng tại một đáp án duy nhất: "Để tôi đoán, anh tìm thấy hợp chất đó trong máu của Vương Nguyên?"

. . .

Trình Thiếu Kỳ lái xe đến vùng ngoại ô, thoát khỏi lãnh thổ biệt khu, tiến vào địa phận chính phủ quản hạt. Có thể hiểu hệ thống phân chia vùng miền của thời đại này như một vũ trụ thu nhỏ, mặt trời trung tâm chính là nhà nước, các hành tinh xung quanh là biệt khu, giữa đôi bên không hề lấn át lẫn nhau, chỉ bổ sung và liên kết ảnh hưởng nhau.

Vương Nguyên đã từng đi qua nơi này, lại chưa thể chân chính đặt chân vào bên trong. Mấy năm nay y lẫn trong đám người sinh hoạt ở tầng đáy của xã hội, không có thẻ căn cước, không có quyền hạn, không thể đăng ký thân phận ở địa hạt chính phủ, không thể công khai tiến vào bên trong. Giờ phút này y hoài niệm chế độ hoạt động cũ vô cùng, ít nhất y có thể tự do lang thang trên phố như trước đây, tuy rằng y không thường xuyên đến đất liền cho lắm.

Vương Nguyên nghĩ đến đây, không khỏi nhíu mày, đã rất lâu y không liên lạc gì với Oxigen, từ sau khi thoát khỏi cuộc chơi đẫm máu kia, y đã cắt đứt toàn bộ quan hệ với những đồng bọn trước đây, chỉ giữ lại một số đầu mối quan trọng có liên quan đến SNO, ngay cả Jour hay Trầm Thư cũng thế. Oxigen im hơi lặng tiếng tồn tại, hành động điệu thấp cực kỳ, rất ít người biết đến sự tồn tại của tổ chức, càng mù tịt về các thành viên.

Chắc chắn không ai nghi ngờ một kẻ như Kyles Costesnaro đại danh đỉnh đỉnh cảnh sát trưởng cảnh cục quốc gia lại là cao tầng ở Oxigen.

Điều này Vương Nguyên cũng mới biết, khi đó y đã rời khỏi Oxigen, không có cơ hội thấy sang bắt quàng làm họ.

Lúc trước Vương Nguyên và Kyles là túc địch, ở đâu cũng muốn chém nhau, hắn không biết y thuộc Oxigen, y không nghĩ hắn có một chân ở đó, cho nên mối quan hệ giữa hai bên chỉ có thể dùng chữ " rất tệ" để hình dung. Bao nhiêu năm trôi qua, chẳng ngờ lần gặp lại này đã là lễ đính hôn của Kyles, còn có người muốn nhân cơ hội này hố hắn, Vương Nguyên không giúp hắn một tay sợ là Oxigen sẽ bị bại lộ.

"Nữ Omega kia là người ở đâu đến?"

"Phương tây, tên là Challote, rất am hiểu nhân thể học." Trình Thiếu Kỳ nói: "Cô ta có thể tính toán chính xác nên đâm vào đâu thì mất bao nhiêu lượng máu, đến phút nào thì nạn nhân sẽ chết."

Vương Nguyên gật gù, Kyles Costesnaro, xem tôi làm sao cho anh một ân huệ này.

End Chapter 48