Chương 68

Jour trông vẫn bố láo như ngày nào, cái mặt lưu manh chỉ nhiều thêm vài vết sẹo chứ chẳng thể đạo đức hơn được. Gã dựa vào chiếc RV cũ kỹ, cằm đầy râu, hốc mắt phiếm xanh, xem chừng đã mấy ngày lại không ngủ đủ.

Vương Nguyên không ngại cười nhạo: "Thân tàn ma dại thế này ai còn thèm?"

Jour bật cười đáp trả: "Dù sao tôi cũng không định sống sót rời khỏi đây."

Vương Nguyên im bặt, nhìn gã bằng ánh mắt soi mói: "Ai ức hϊếp gì anh mà đòi sống đòi chết?"

"Lệnh trên ban xuống, tôi chống sao nổi." Gã thở dài, nhấc khẩu súng con con trong túi quần lên chĩa thẳng về phía Vương Nguyên: "Bọn họ không muốn để cậu sống."

Thấy Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên vẫn bình tĩnh nhìn mình, Jour thở dài lần thứ hai: "Đây là sự thật."

Hiếm khi gã ngoan ngoãn nghiêm túc bàn chuyện quốc gia đại sự, Vương Nguyên tin một lần: "Vì sợ tôi tiết lộ cơ mật à?"

Jour lẳng lặng nhìn y hồi lâu, giơ tay thò vào trong xe lấy ra một con chip ném về phía Vương Tuấn Khải: "Vốn tôi muốn bất ngờ tập kích cậu, tạo hiện trường ám sát rồi mang xác cậu về cho bọn chúng thấy. Nhưng nghĩ lại tình giao hữu nhiều năm giữa hai chúng ta, tôi muốn cậu hiểu được tại sao mình chết."

"Chắc gì anh đã gϊếŧ được tôi?" Vương Nguyên cười cười, ấn con chip vào đồng hồ cá nhân, một số lượng lớn thông tin tràn ra màn hình khiến y giật mình, bần thần nhìn một lúc mới nhếch miệng cười khan: "Thảo nào. . ."

Không phải Oxigen sợ y làm lộ thông tin tổ chức, mà là sợ y phá huỷ kế hoạch san bằng địa cầu của bọn họ. a

Alpha sinh ra với thiên phú trác tuyệt, vượt trội về cả thể chất lẫn tinh thần, sức chiến đấu cường đại mạnh mẽ và linh hồn bất tử của một kẻ đứng đầu chủng tộc luôn luôn là ưu điểm của bọn họ. Beta yếu hơn một chút, bù lại năng lực làm việc độc lập và khả năng tư duy tỉ mỉ giúp họ đạt được vô số thành tựu, trở thành một chủng tộc được trí tuệ ưu ái. Omega tưởng chừng không có khả năng đặc biệt gì ngoài sinh sản, nhưng nắm giữ thiên chức vĩ đại này chính là chuyện khó ai làm được, lớp trẻ về sau cũng có nhiều Omega bắt đầu xông pha ra chiến trường kinh tế, làm chủ một bộ phận doanh nghiệp lớn nhỏ điều khiểu kinh tế quốc gia.

Nhưng đó chưa phải là thế cân bằng mà mọi người đều mong muốn.

Quyền lực của Alpha quá lớn, sự ảnh hưởng nghiêm trọng của Omega trong kỳ phát tình đối với Alpha, Omega bị chi phối và đánh dấu, sự tồn tại mờ nhạt gần như là bất thường của Beta trong thế giới bình thường. . . Từ lâu con người đã ấp ủ mục tiêu cân bằng xã hội, để ai cũng có thể được bình đẳng trong chính thế giới của mình – Oxigen đã đi con đường như thế, hơn chục năm nay, sáng tạo ra một thứ gọi là thể cân bằng sinh học có khả năng phát huy sức mạnh vượt trội nhờ vào việc tận dụng triệt để ưu điểm bản thân, hạn chế tuyệt đối sự ảnh hưởng vốn có giữa Alpha và Omega.

Nói nôm na là sản xuất một chủng tộc bản sao của Beta, nhưng tỷ lệ sinh sản cao và có được nhiều quyền lợi hơn.

Vương Nguyên nhìn chính mình, còn không phải y thì là ai?

Mấy năm nay virus SCity chỉ có thể nằm im trong người y, giày vò y giằng co với y mà không tiến triển thêm một bước nào, ngẫm lại trước giờ làm gì có ai quái thai đến vậy, tất cả người nhiễm đều biến dị thành thứ mà họ sợ hãi nhất.

"Oxigen đã chuẩn bị cho kế hoạch này hơn hai mươi năm, chính thức bước vào tiến trình hoạt động là bảy năm trước, khi cậu một mình solo với đám tù nhân ở trại giam số tám mà vẫn có thể sống sót ra ngoài." Jour khen ngợi, giả tạo vỗ tay vài cái: "Chỉ đáng tiếc cậu dùng phương thức quá là máu tanh, thế mà dám ngang nhiên cắt bỏ tuyến Omega của mình. Chuyện này khiến cấp trên rất phẫn nộ, bọn họ còn muốn dùng cậu để giao phối ra đời F1 cơ mà."

Vương Nguyên kinh tởm nôn khan: "Với ai? Với Thượng Quan Tuấn Dật à?"

"Với Arthur hoặc là Kyles." Jour nhún vai: "Cả hai người đó đều là gene ưu tú của quốc gia."

Vương Nguyên cười lạnh: "Đã theo đuổi sự cân bằng, còn đòi vật thí nghiệm phải là hàng cao cấp, Oxigen mâu thuẫn như vậy, nội bộ chắc chắn không ra gì."

Về điểm này thì Jour không phản đối: "Nát lắm rồi, nhưng sườn cơ bản vẫn còn đó, kẻ dã tâm nhất còn đang sống nhăn răng kia mà."

"Là anh?"

Vương Nguyên thẳng thắn phán quyết: "Là anh đúng không?"

Jour im lặng không đáp.

"Không phải tự nhiên mà họ Trầm xa lánh anh như vậy. Chuyện dẫn theo một nhóm tân binh đến thành N cũng là chủ ý của cậu ta, đúng chứ? Cậu ta muốn đến thành N để truy tìm manh mối về SCity, về vaccine có thể giải quyết virus trong người tôi, về tất cả những gì còn sót lại sau chiến trường năm ấy, moi móc và vơ vét toàn bộ thông tin hữu ích nhất." Vương Nguyên bật cười: "Họ Trầm bao đồng suốt ngày muốn làm việc thiện tích đức, chả bù lại cho người yêu mình, toàn kiếm chuyện rước nghiệp vào thân."

"Người như anh, sám hối suốt kiếp cũng không đủ." Y lạnh lẽo nhìn Jour: "Anh tự nguyện hay bị ép buộc?"

Jour bình tĩnh cúi đầu xoa nhẹ báng súng, lên nòng: "Người chết không cần biết quá nhiều."

"Jour."

Vương Tuấn Khải đột ngột lên tiếng, phá vỡ sự im lặng của chính hắn từ nãy đến giờ: "Nếu như Vương Nguyên mang thai con của tôi, có phải anh ấy sẽ không phải chết?"

Hắn hỏi câu này, không chỉ Jour mà cả Vương Nguyên cũng sững sờ trừng mắt: "Lèm bèm cái gì đấy?!"

"Chẳng phải các người muốn xem F1 như thế nào sao?" Vương Tuấn Khải tiếp tục dụ dỗ, công khai khıêυ khí©h: "Trên đời không có một Vương Nguyên thứ hai đâu."

Vốn là Vương Nguyên không tin hắn nói, cơ thể y thế nào sao y lại không biết? Nhưng nhìn vẻ mặt kiên định bất khuất lẫn ngôn từ uy phong đường đường của Vương Tuấn Khải, y bắt đầu dao động, hoài nghi liệu có phải là mình thực sự mang thai?!

Jour không giấu nổi kinh ngạc, trố mắt: "Đùa hay giả?"

"Không tin cứ thử đi?" Vương Tuấn Khải đáp trả.

Vương Nguyên: ". . ." Ừ nhưng người chết là tôi đây mà?

Y không rõ Vương Tuấn Khải muốn làm gì, song hắn dám cho trực thăng di chuyển đến đây mà không lo lắng bất kỳ trở ngại nào thì hẳn là có chuẩn bị. Vương Nguyên ôm tâm lý đó ngồi xem hắn giằng co với Jour, cuối cùng thành công chôn mầm mống nghi ngờ trong lòng Jour, để gã bỏ súng xuống.

Jour nhún vai: "Nếu đã vậy, hẹn ngày khác chúng ta gặp lại. Nhớ kỹ, Oxigen sẽ không buông tha Vương Nguyên đâu."

Một hồi chiến không thuốc súng cứ vậy tan rã. Đợi Jour đi khuất bóng rồi, Vương Tuấn Khải liếc mắt nhìn Trình Thiếu Kỳ vẫn luôn nấp ở trực thăng, hời hợt chất vấn: "Anh có gì muốn nói không?"

Hắn lâm thời đổi quỹ đạo, Jour lại đón đầu hắn tại đây, nếu trong quá trình này Trình Thiếu Kỳ không nhúng tay vào, thì Jour có thể đi làm thầy bói được rồi. Trình Thiếu Kỳ cũng chẳng phản bác, ngầm thừa nhận mình cấu kết với Jour, song anh ta thế mà chẳng giải thích gì, bình tĩnh đối diện với ánh mắt phán xét của Vương Tuấn Khải.

"Phúc lợi của Hàn gia chắc chắn không làm anh thất vọng, vậy thì chỉ có thể là do ham muốn cá nhân."

Không biết có phải do hắn cố ý nói bằng giọng ngả ngớn, hay là Trình Thiếu Kỳ có tật giật mình, anh ta xấu hổ tức giận, cắn răng quật trả: "Còn không phải là do Vương Nguyên sao?"

Giờ đến lượt Vương Nguyên hoảng hốt: "Anh có tình ý với tôi?"

"Tôi thèm vào!!" Trình Thiếu Kỳ quát to, mặt đỏ như gấc: "Cậu ném tôi và tên họ Hoa ở chung, cậu có biết hắn ta đã làm gì với tôi không?!"

Xem ra là chuyện tương đối uất ức mới khiến Trình Thiếu Kỳ phản ứng lớn như vậy. Vương Nguyên thăm dò những "địa điểm" đặc thù trên người anh ta, đột nhiên hiểu được tại sao anh ta lại phẫn nộ đến thế: "Anh bị họ Hoa kia ăn sạch rồi?"

Vương Tuấn Khải: "!"

Trình Thiếu Kỳ lúc này chỉ hận không thể lao đến bóp cổ Vương Nguyên chết tươi.

"Nhưng chỉ như vậy là không đủ để anh phản bội Hàn gia." Vương Tuấn Khải nói.

"Tôi không có phản bội Hàn gia!" Anh ta càng tức giận, mất một lúc mới hoãn lại: "Nếu tôi nói mình chỉ là vô tình để lộ vị trí cho tên Jour đó phát hiện rồi rượt theo, hai người tin tôi không?"

Thấy Vương Tuấn Khải lẫn Vương Nguyên đều không tỏ thái độ gì, Trình Thiếu Kỳ thở dài: "Là Jour giúp tôi thoát khỏi tay Hoa Trạch."

Anh ta liếc thiếu chủ nhà mình một cái, thấy hắn không ừ hử gì, cắn răng nói tiếp: "Hàn gia và Oxigen có hợp tác với nhau, tôi và Jour cũng gặp mặt vài lần, tôi cho rằng hắn và Hàn gia là quan hệ cộng sinh, hơn nữa chuyến đi thành N lần này hắn cũng là người sắp xếp nên tôi không sợ lộ định vị, không ngờ. . ."

Vương Nguyên chậc chậc lắc đầu: "Anh như vậy là thiếu chuyên nghiệp."

"Cậu im đi!" Trình Thiếu Kỳ càng hổ thẹn, không biết nghĩ đến cái gì, căm giận nói: "Họ Hoa đó cũng có liên quan đến Jour."

Vương Nguyên nhíu mày: "Họ Hoa không phải người của "tổ kiến" à?"

"Tôi nghe hắn ta nói chuyện với bạn về Oxigen, nói Oxigen hiện giờ đã quá nát, vì những kẻ có dã tâm đều bị gϊếŧ gần hết." Trình Thiếu Kỳ thấp giọng: "Người ra tay chính là Jour. Hoa Trạch tán thưởng sự tàn nhẫn của gã, còn hoài nghi rằng có phải gã xuất thân từ "tổ kiến", bởi vì tác phong làm việc của Jour quá giống những kẻ quanh năm nằm vùng của "tổ kiến"."

"Còn có người tên Trầm gì đó, tôi không nghe rõ, chuyến đi thành N này vừa kết thúc, thì anh ta cũng mất mạng vì tội không kiểm soát được thương vong cho đồng đội."

Vương Nguyên sững sờ, tưởng mình nghe nhầm: "Cái gì là không kiểm soát được thương vong?"

Bọn họ có chạm trán với bệnh nhân truyền nhiễm, về sau còn đánh cùng đám sinh vật biến dị, đúng là có người nằm xuống nhưng số lượng không nhiều đến nỗi Trầm Thư phải đeo mang tội danh đó. Vương Nguyên ngẩn người không lâu lắm, sắc mặt đột nhiên tái đi, chụp lấy tay Vương Tuấn Khải: "Quay lại thành N!"

Vương Tuấn Khải hiểu ý y, lập tức điều khiển trực thăng trở lại con đường cũ.

Không kiểm soát được thương vong chỉ xảy ra khi trận chiến đã ngã ngũ, số lượng người phe ta phải chết ở một mức độ nhất định, gây tổn thất lớn cho đoàn đội và ảnh hưởng trực tiếp đến kết quả trận chiến thì kẻ thống lĩnh mới bị trách phạt nặng như thế. Hiện giờ quân số Oxigen ở thành N vẫn còn bình ổn, cho dù cuộc tấn công quy mô lớn của kẻ địch đột ngột bạo phát, bọn họ cũng không đứng yên chờ người ta gọt đầu.

Chỉ có một nguyên nhân duy nhất khiến Trầm Thư phải chết.

Vương Tuấn Khải thấy vẻ mặt căng thẳng của y, im lặng một lúc mới hỏi: "Anh có đang nghĩ điều tôi nghĩ không?"

"Chính phủ ra tay." Vương Nguyên không nén nổi phẫn uất: "Bọn họ muốn huỷ diệt những người không cùng lý tưởng."

Đạo bất đồng bất tương vi mưu, vì lý tưởng cao đẹp của bản thân, người ta có thể hạ sát nhau không thương tiếc – huống chi Oxigen chỉ còn một cái vỏ rỗng, còn chia bè kết phái, lại chẳng ủng hộ quyết định thống nhất cân bằng xã hội của chính phủ.

Nghĩ đến chuyện chính phủ rất có thể sẽ thả quả bom thứ hai xuống thành N, và lần này đúng thực là phá huỷ toàn bộ toà thành thị bỏ hoang đó, Vương Nguyên bỗng dưng hiểu được ánh mắt khinh thị cộng đồng của Triều Nhai.

Mười lăm năm trước, bà ta đã đoán được kết cục này.

Trực thăng tăng tốc di chuyển, nhưng chưa kịp đến gần ngoại vi thành N đã bị một lực đẩy cản lại, kèm theo khói bụi mịt mù trôi nổi trên không trung là tiếng động ì ùng chấn động màng tai, lấp kín tầm nhìn lẫn thính giác.

Vương Nguyên chậm rãi áp mặt vào cửa kính, ngây dại nhìn mảnh đất đã bị san phẳng không còn chút gì. Vương Tuấn Khải không dám để trực thăng đến gần, sợ phóng xạ ảnh hưởng đến bọn họ, lo lắng nắm tay Vương Nguyên.

Một toà thành chết bị thế giới lãng quên, cuối cùng cũng đã biến mất.

"Mạng người như cỏ rác. . ." Vương Nguyên lẩm bẩm, không biết bao nhiêu lần y chứng kiến những người bên cạnh lần lượt biến mất, nhưng lúc này thật giống như đã trở về mười lăm năm trước, tất cả đều bốc hơi trong một tích tắc, nhanh đến nỗi y không kịp nhặt xác cho họ.

"Vương Nguyên." Vương Tuấn Khải xoa nhẹ cổ y, ôm Vương Nguyên từ phía sau: "Xem ra tôi không thể đứng yên nhìn chúng tác quái nữa rồi."

Mãi một lúc lâu sau, Vương Nguyên mới lên tiếng: "Cậu sẽ chết à?"

"Ai mà không chết." Hắn siết chặt cơ thể y, khẽ nhắm mắt: "Nhưng chủ động gϊếŧ chúng còn hơn là đợi chúng đến gϊếŧ mình, tôi chẳng muốn anh chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa, nhưng cũng ghét việc kẻ khác coi anh như bí kíp võ công mà tranh nhau cướp đoạt."

End Chapter 68