Chương 1: Xuất viện

Ngoại thành thành phố A trong viện điều dưỡng.

Giản Hàm nghiêng đầu dựa vào cửa sổ nhìn ra phía xa.

Bầu trời trong xanh, cây cối xanh tươi, dưới ánh nắng chiếu rọi lấp lánh sáng lên, ở nơi xa trên bầy trời xuất hiện hình ảnh máy bay đi qua tạo những đường khói nhìn tuyệt đẹp.

“Cậu là chuẩn bị xin xuất viện đi?” Không gian yên tĩnh đột nhiên có người khác phát ra tiếng nói.

Giản Hàm quay đầu lại, bác sĩ vẫn luôn phụ trách chữa bệnh cho hắn, trên gương mặt mang một cái mắt kính tay cầm theo sổ bệnh án, phóng ánh mắt mang chút tò mò nghiên cứu nhìn về phía hắn.

Từ trong ánh mắt hắn, Giản Hàm nhìn ra được sự không ý.

“Đúng vậy.” Nhưng hắn không thể quản nhiều như vậy.

Giản Hàm rời cửa sổ đi tới trước mặt vị bác sĩ, kéo chiếc ghế gần đấy ngồi xuống, thuận tay lấy luôn sổ bệnh án để xem, nhẹ nhàng chỉ vào dòng kết luận cuối sổ, bình tĩnh nói: “Tôi các chỉ số đều rất bình thường.”

“Tuy rằng như thế là không sai, nhưng...” vị bác sĩ nhíu mày, khôn khéo chuẩn bị khuyên can một chút lại bị Giản Hàm ngắt lời nói: “Nếu đã khôi phục lại bình thường, theo lý thuyết là tôi có thể xuất viện rồi.”

“......” Vị bác sĩ dùng ánh mắt sắc bén liếc mắt nhìn Giản Hàm một cái, tuy rằng vẫn còn phải ở lại quan sát một thời gian cho yên tâm, nhưng vẫn phải thở dài nói: “Vậy cậu gọi người giám hộ đến đây đi? Giấy ra viện cần chữ ký của người giám hộ.”

Người giám hộ?

Giản Hàm đôi mắt ảm đạm, nhếch khóe môi lên, cười châm chọc nói: “Sao lúc trước tôi nhập viện không nói gì tới việc ký tên.” Đôi mắt hơi nhíu lại nói tiếp: “Chẳng lẽ bệnh viện này còn có dịch vụ giam cầm Omega?’

Phải biết rằng, ABO luôn khẩu hiệu ba giới bình đẳng nhưng vẫn giữ lại một bộ luật bảo vệ lợi ích của Omega . Bộ luật này được dùng trong các thời điểm đặc biệt khi Omega đơn phương đơn kiện, ví dụ như: Omega bị cưỡng bức, hoặc giam cầm phi pháp.

Cái tội danh này.....

Bác sĩ bị hoảng sợ, hắn chỉ là một bác sĩ nhỏ bé gánh không nổi tội danh “giam cầm Omega" này, vì thế nhanh chóng làm giấy xuất viện cho Giản Hàm.

Giản Hàm cầm lấy giấy xuất viện xác định không có vấn đề gì biểu tình cũng hòa hoãn hơn. Hắn đứng dậy, nho nhã lễ độ nói tiếng cảm ơn: “Cảm ơn sự chiếu cố ba năm này của ông.”

Nhìn hắn lúc này rất lương thiện, vô hại, đôi mắt càng đen sâu hun hút không thấy đáy, cả người toát lên sự anh tuấn, lễ phép cùng với bộ dáng lúc mới tới khác nhau như trời với đất. Vị bác sĩ lại lần nữa thở dài, thanh âm ôn nhu dặn dò: “Về sau, cơ thể có chỗ nào không thoải mái, nhất định phải kịp thời đi khám bệnh.”

Giản Hàm gật gật đầu, rời đi trước ánh mắt của vị bác sĩ.

Chờ đến khi không nhìn thấy hắn nữa, văn phòng chìm trong sự yên tĩnh, vị bác sĩ ngồi trên ghế đôi mắt bất tri bất giác nhìn tới điện thoại trên bàn, rối rắm gãi đầu, nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định gọi điện cho người giám hộ của Giản Hàm thông báo một chút.

Alpha cùng Omega trời sinh bị tin tức tố hấp dẫn nhau, hơn nữa Omega lại yếu ớt nên ngay từ đầu luật đã cứng ngắc quy định Alpha đánh dấu Omega có quyền quản lý và khống chế Omega đó bao gồm cả tâm lý, sinh lý.

Về sau càng ngày càng có nhiều Omega kháng nghị, liền sửa đổi thành luật gia đình, alpha cùng omega sẽ là người giám hộ của nhau sẽ nắm bắt được tình hình của đối phương như thế nào trong tình huống đặc biệt.

Mà Giản Hàm hiện tại chính là tính huống đặc biệt.

Bệnh viện cần thông báo cho alpha của hắn.

Tuy rằng không biết vì lý do gì mà Giản Hàm không muốn cho bệnh viện thông báo cho alpha của hắn nhưng hắn chọc ai cũng không nên chọc vị Alpha kia của Giản Hàm a!

“Ngài tốt chứ? Xin hỏi là Tưởng Yến, Tưởng tiên sinh sao? Tôi tới từ bệnh viện điều dưỡng phụ trách chăm sóc Giản Hàm tiên sinh....”

(tui là dải phân cách)

“Chờ chút!”

Một diện mạo anh tuấn mặc một thân trang phục cổ trang tay cầm trường kiếm, từ xa đi tới qua màn hình điện tử trong thang máy. Hắn lập tức căng thẳng tinh thần nhất là khi ánh mắt sắc bén của ai kia đảo qua. Giản Hàm nghe mọi người đang thang máy hít hà một hơi.

Ngay sau đó, âm thanh trầm thấp, khàn khàn vang lên trong không gian an tĩnh: “Lâm sinh, là ngươi phụ ta trước”

Tư vị thâm trầm, ý vị lâu dài.

“Phụt--”

Trên màn hình lưỡi dao đâm vào cơ thể, Giản Hàm trong lòng động, theo bản năng dùng tay đè bụng mình, giống như người bị đâm chính là mình.

Rất nhanh đoạn hình ảnh ngắn này qua đi, nam nhân anh tuấn tay cầm kiếm bị thay thế bằng quảng cáo cây lau nhà.

“Oa!”

“Vừa mới xuất hiện kia là Tưởng yến sao?”

Trong thang máy mọi người phục hồi tinh thần lại không nhịn được hỏi.

“A a a đẹp trai qua! Khi nào Tưởng Yến mới đăng poster phim điện ảnh mới đây?!!”

“A thật không thở nổi mà.”

Giản Hàm nhìn vào chính mình trong gương, vẻ mặt trầm tĩnh. Hắn đè mũ xuống thấp, che khuất đi ánh mắt của chính mình.

Người xưa ba năm trước, hy vọng trước sau chỉ là người cũ.

“ hình như tháng sau mới được chiếu.”

“Là Tưởng Yến đóng có chút chờ mong.”

“Đinh.”

Giản Hàm bước qua đám đông, đi ra thang máy, trên tay hắn đơn giản sách một túi sách bên trong đựng một ít vật phẩm cá nhân.

Chung cư này tổng cộng cũng chỉ có 25 tầng, hắn đã thật lâu chưa tới đây, đây là căn hộ hắn mua trước khi kết hôn, chỉ có hai phòng ở. Lúc ấy chỉ nghĩ bản thân có thể an cư lạc nghiệp chỉ tiếc sau khi kết hôn cũng chưa từng tới.

Hơn nữa cộng thêm ba năm bị bệnh kia, tính ra căn hộ này đã bảy tám năm không có người ở.

Dù lâu không có người ở nhưng vẫn rất sạch sẽ, có thể thấy định kỳ vẫn có người tới dọn dẹp.

Chỉ là hàng năm không có người ở dù sạch sẽ nhưng không khí vẫn có mùi ẩm mốc, lạnh lẽo.

Giảm Hàm thả túi đang sách xuống sàn, đi chân trần vào nhà ấn nút trên ngăn tủ trên cùng, chỉ chốc lát sau trong phòng phát ra tiếng “ong, ong” rèm cửa sổ được kéo lên.

Ánh sáng ấm áp chiếu vào bao phủ cả căn phòng, xua tan mọi sự tối tăm.

Trong phòng đồ vật ít đến đáng thương, chỉ có sô pha cùng các đồ dùng cần thiết, Giản Hàm bỏ qua phòng khách đi vào chỗ ngoặt mở một cánh cửa.

Một chiếc giường, một cái tủ quần áo là tất cả những gì cái phòng này có. Giản Hàm chậm rãi đi đến tủ quần áo kéo ngăn tủ ra, từ bên trong cầm ra một tấm ảnh.

Bức ảnh này bị hắn bỏ quên ba năm, xung quanh đã sớm bị ố vàng, chỉ có ở giữa còn giống ban đầu.

Đó là tấm hình một đứa trẻ nhỏ bé nằm trên tay của người thanh niên, ngây thơ vô tri mà hướng tới phía camera lộ ra bộ mặt vô xỉ cười.

(tui là dải phân cách)

Mọi người ai cũng biết, omega là giới tính phân hóa từ ABO. Khác với alpha cuòng hãn, beta cứng cỏi, thì phần lớn Omega có thể chất yếu, giống như một đóa hoa chịu không nổi sự tàn phá.

Nhưng đặc biệt nhất là omega có thể mang thai bất kỳ là nam hay nữ. Mà tin tức tố của omega có thể khiến alpha bước vào kỳ phát tình. Thật ra nguyên nhân chính là do tin tức tố đối với Alpha có sự hấp dẫn rất lớn, làm cho có một đoạn thời gian omega bị coi là tài nguyên cất giữ không để bất cứ ai biết tới họ.

Khi đó rất nhiều alpha cùng beta chỉ có thể nghe nói về omega thậm chí các omega cũng không biết mặt nhau.

Phải đến khi các omega phản đối pháp luật mới sửa đổi, rốt cuộc omega có thể được tự do sống là chính mình.

Nhưng mà thế cũng không đại biểu cho các quy tắc thời xưa đã biến mất, đối với xã hội cùng trong suy nghĩ của alpha trong lòng đều hiểu rõ omega vẫn là đối tượng trọng điểm để bảo vệ.

Ba năm trước, Giản Hàm bị chuẩn đoán mắc “Chứng ghét âm” một mình rời đi thành phố tơi ngoại ô điều dưỡng. Lúc ấy đúng lúc Tưởng Yến ở bên ngoài đóng phim nếu không phải Hiệp Hội Bảo Vệ Omega gọi điện tới, Tưởng yến sẽ không biết.

Chứng ghét âm chính là chán ghét âm thanh, Giản Hàm chán ghét tất cả các âm thanh, chỉ cần nghe thấy âm thanh liền không kiềm chế được tâm trạng bực bội, nóng nảy, bạo lực.

Giản Hàm bị bệnh như vậy làm Tưởng Yến bị điều tra một hồi lâu, mà bộ phim đang quay cũng bị hoãn lại nửa năm. Những việc này đối với Tưởng Yến chẳng là gì, hắn càng để ý đến việc trong một đêm omega của hắn như thế nào lại thành ra như vậy.

Tới lúc Tưởng Yến tới bệnh viện để cùng omega nói chuyện lại bị cự tuyệt.

Ba năm nay hắn ngày ngày đêm đêm chỉ có thể cách màn hình điện tử chạm vào Omega của chính mình.

May mắn.

Tưởng Yến dập tắt điếu thuốc trên tay, mở cửa xe đi xuống đi tới căn hộ quen thuộc, ngẩng đầu lên nhìn rốt cuộc căn hộ kia đã sáng đèn.

Bầu trời đêm đầy sao sáng, gió đêm lạnh buốt thổi tan đi những cảm xúc đang trỗi dậy trong lòng hắn.

Đêm tối che mất sắc mặt hắn, đêm khuya yên tĩnh, chỉ còn gió đêm thổi bay quần áo hắn “rào rạt”.