Chương 2: Chuẩn bị gặp bảo bảo

“Tổ tông, đang quay cậu lại chạy đi đâu vậy!”

Tưởng Yến tắt điện thoại ngẩng đầu nhìn cửa sổ, tới gần sáng mới lên xa về lại phim trường.

Ba năm cũng có thể đợi, hắn không thể một giây bồng bột nóng lòng mà phá hủy. Nghĩ tới lời dặn dò của bác sĩ tâm tình Tưởng Yến bình tĩnh trở lại.

----

Hiện nay, ba giới ABO đều bình đẳng nhưng bởi vì sự ảnh hưởng tin tức tố mà phần lớn omega trong quá trình lớn lên thường vẫn sẽ bị cha mẹ đưa vào các môi trường không có alpha sinh sống.

Giản Hàm có nhiều lúc nghĩ liệu hắn được sống trong môi trường hoàn cảnh như vậy thì có lẽ hắn cũng sẽ không phải luôn đấu tranh giữa lý trí và bản năng khi bị tin tức tố của alpha ảnh hưởng.

Đáng tiếc hắn không được như vậy.

Cha mẹ Giản Hàm có suy nghĩ khác với đa số các cặp khác. Bọn họ cho rằng thế giới rồi cũng sẽ khác, thời đại có nhiều biến hóa quá nhanh, ai cũng không thể biết tương lại ra sao, nếu omega bị cách sẽ khó hòa nhập vào xã hội.

Vì thế từ nhỏ đã xác định được hắn sẽ phân hóa thành omega nhưng bọn họ vẫn cho Giản Hàm học tại trường hỗn hợp giới tính, đa phần là beta và một số ít là alpha, có rất rất ít omega. Thậm chí lúc học tập cậu còn phải thi đua với alpha, beta mạnh mẽ, dẫn tới căn bản Giản Hàm không ý thức được những việc Omega cần chú ý.

Phải tới lúc, tuyến thể hoàn chỉnh, tin tức tố phân hóa, Giản Hàm mới biết được một Omega là như thế nào. Là yếu ớt, dễ bị nguy hiểm, dễ mất khống chế, khát vọng bị khống chế bởi tin tức tố của alpha.

Bởi vì thời kỳ động dục của omega cùng với thời gian bình thường khác nhau một trời một vực.

Vì không hề có bất cứ kiến thức cộng kinh nghiệm với giới tính của mình trong lần ngoài ý muốn động dục lần đầu tiên, Giản Hàm bị dọa sợ luôn rồi.

Chỉ có 24 giờ ngắn ngủi lại có thể mang đến cho hắn vô vàn sự khó chịu, hắn vẫn không chấp nhận được chính mình mất đi ý thức khuất phục trước tin tức tố của người khác.

Bắt đầu từ khi đó, tâm lý của Giản Hàm liền xảy ra vấn đề, sau khi sinh và bố mẹ cũng cùng lúc mất đi hắn hoàn toàn bùng nổ, kết quả thành chứng ghét âm.

Hắn không thể khống chế tin tức tố của chính mình, nhưng có thể tự mình cách ly xã hội, vì thế Giản Hàm đã một mình đi viện điều dưỡng.

Mà hiện giờ hồi phục hắn chỉ nhớ trên đời này vẫn còn có một máu mủ ruột thịt do sinh ra.

Giản Hàm mở cái kiểu cũ ra, đăng nhập vào tài khoản của chính mình. Trước lúc bị bệnh hắn đang làm một nhà vẽ tranh. Thường xuyên nhận vẽ tranh, đến nay đã hoàn thành mười mấy tác phẩm trong đó có bộ “Đông họa diễn sinh” lúc xuất bản được mọi người đón nhận không tồi. Cũng từ tác phẩm này hắn nhân khí tăng lên không ít thu được một lượng lớn fans.

Hắn đột nhiên vô duyên vô cớ dừng hoạt động, Giản Hàm cũng có thể dự đoán được ở tường nhà mình chắc chắn đầy ắp thắc mắc.

Quả nhiên lúc vừa hoạt động, tin nhắn nhanh chóng tăng lên điên cuồng nhảy tin, máy tính đời cũ load không kịp mà bị đơ. Mãi tới 5 phút sau dao diện mới khôi phục lại.

Số lượng tin nhắn dừng lại ở 999+

Giản Hàm ngơ ngẩn mà nhìn cứ mỗi giây con số liền nhảy lên, tin nhắn lại đổi mới trên màn hình. Trong nháy mắt hắn cảm giác như mình mới thật sự quay trở lại nhân gian sau 3 năm, Giản Hàm lúc này mới cảm giác được bản thân thật sự đã hồi phục rồi.

Số liệu vẫn nhảy, qua thật lâu hắn mới di chuyển chuột ấn vào, một đoạn tin nhắn hiện ra.

[ hôn nay không có chương mới sao?]

[đẹp, đẹp, quá đẹp, quả nhiên thiên hạ đệ nhất cp là ngọt nhất!]

[ tại sao không hoạt động]

[ hahahahahahhahahahha oooooooo tại sao mãi vẫn không hoạt động vậy?]

[ chờ cậu về]

Giản Hàm ánh mắt ngẩn ngơ dừng ở câu [ chờ cậu trở về] kia, một lúc lâu sau cậu mới tắt đoạn tin nhắn đi.

Trừ cái này ra, loại tin nhắn nhiều nhất đều là hỏi hắn đi đâu cùng một câu hỏi mãi chưa từng thay đổi.

Lần onl này cũng làm hắn chú ý tới một chuyện, hắn mới xuất viện không biết nhiều về những việc xảy ra suốt ba năm nay càng không muốn Tưởng Yến biết hắn đã ra viện, vì thế Giản Hàm nghĩ nghĩ hắn cũng nên tìm hiểu một chút tình hình hiện tại của bảo bảo.

Hắn lọc từ danh sách bạn bè chọn ra một người.

[Có đó không?]

Vị này là bạn bè có duyên kết giao được, cảm tình cũng tốt hắn cũng biết chuyện của cậu và Tưởng Yến. Đây là đối tượng thích hợp nhất để Giản Hàm tìm hiểu một chút tin tức về bảo bảo.

Trước kia vẫn chơi cùng nhau, người bạn này cũng thường xuyên online ba năm qua đi Giản Hàm có chút không xác định được hắn còn dùng nick này hay không.

[??]

[cậu chắc bị trộm tài khoản đi?]

Có vẻ vẫn rất thường xuyên online Giản Hàm nhìn thời gian

[ là tôi]

[ Nếu ngươi là do người trộm tài khoản giả dạng tôi khuyên cậu nên chạy ngay đi bằng không đợt chút nữa mong anh chị em tới đây đánh ngươi quỳ xuống đất đấy]

Quả nhiên người đối diện không tin nhắn tới một tràng tin nhắn.

Giản Hàm câm nín một chút, không nghĩ tới người bạn này vẫn không đổi được cái thói mạnh miệng.

[ Nói cái gì đâu, có rảnh không? Tìm hỏi tí chuyện?]

[ Khỉ, bây giờ tài khoản giả danh người khác đều kiêu ngạo như vậy sao? Còn hẹn ngày gặp mặt! Cho rằng làm như vậy có thể lừa người khác được sao?]

[…...]

Lần đầu tiên Giản Hàm phát hiện người bạn này thật khó nói chuyện, bất lực hắn ấn gọi video sang. Trước kia bọn họ cũng từng gặp mặt ba năm qua đi chắc chưa quên mặt hắn đâu.

[ Trời ngươi còn dám gọi video?]

Chờ một lúc màn hình mới kết nối, một gương mặt đẹp trai xuất hiện trước màn hình, nhưng cậu ta vừa mở miệng thì...: “Cậu quay hướng bên trái một chút, cho tôi xem cậu có đang trong phòng không?”

Giản Hàm cho hắn một cái liếc mắt, bất đắc dĩ hướng bên trái di chuyển.

“Lại quay sang bên phải một chút.”

“Từ từ, cậu dừng lại chút.”

Giản Hàm: “.......”

Giản Hàm: “Cậu vẫn không chịu tin đúng không?”

“Tôi không phải đang xác nhận sao.”

Sau một phen trêu chọc nhau, Giản Hàm kể sơ lược lại ý đồ mình tìm hắn. Hắn muốn biết một chút sự tình đã xảy ra mấy năm nay.

“Ok, tốt nhất cậu là người thật.”

Kết thúc cuộc trò chuyện, Giản Hàm rời khỏi trang đăng nhập. Giản Hàm duỗi tay định khép máy tính lại, nhưng nghĩ nghĩ hắn lại click mở ổ cứng mở folder “lưu trữ” ra.

Trong đây có file của tất cả các bộ truyện tranh hắn vẽ.

Vẫn nên hoàn thành nốt tác phẩm đang dang dở đi, nhưng trước tiên cần đổi máy tính đã.

Lúc trước đi dưỡng bệnh vừa nhanh vừa vội, tất cả những thiết bị điện tử đều vất ở nhà. Bây giờ trở về xã hội Giản Hàm mới phát hiện không có những thứ này thật khó khăn.

Giản Hàm vươn vai duỗi eo một chút, nhìn bên ngoài qua cửa sổ thấy ánh mặt trời ấm áp, gió thổi nhẹ, đìu hiu.

Hôm nay thời tiết rất tốt.

Những âm thanh ồn ào náo nhiệt bên dưới truyền lên, Giản Hàm phát hiện hắn không hề chán ghét âm thanh đó tâm tình rất bình thường.

Tới thang máy, vẫn truyền tới tin về bộ phim mới của Tưởng Yến.

Không gặp mặt đã lâu, Giản Hàm nghĩ hắn cũng nên thích ứng với Tưởng Yến của hiện tại.

-----

Ngày hôm sau.

Đơn giản chuẩn bị, Giản Hàm xuất phát tới chỗ hẹn.

Hắn xuống tầng hầm, mở cửa chiếc xe ô tô cũ ra, ba năm không thấy cũng không bị bẩn, rất sạch sẽ ngăn nắp. Trên đường đi, cũng không có quá nhiều xe, mà chủ yêu thấy xe bay lại được sử dụng nhiều hơn.

Giản Hàm đi một đường tới nhà hàng, dựa theo chỉ dẫn đi tới chỗ đặt trước.

Hôm nay hắn ăn mặc giản dị rất phù hợp với phong cách nhà hàng, đi vào không khí nhẹ nhàng cũng làm tâm trạng khẩn trương của Giản Hàm giảm đi không ít.

Dù gì cũng ba năm không cùng người ngoài tiếp xúc hắn vẫn có chút thấp thỏm.

Giản Hàm cười khổ một chút, ngồi trong góc im lặng chờ đợi. Một thanh niên trẻ, đầy soái khí mặc quần áo cùng phong cách đi tới, đi ngang qua phục vụ nhịn không được quay lại nhìn hắn vài lần.

“Đinh-” người mặc áo khoác da, trang điểm theo phong cách Punk đẩy cửa bước vào liếc mắt một cái liền thấy Giản Hàm ngồi trong góc, có chút bán tính bán nghi đi tới hỏi: “Giản Hàm?”

“Ân.”

Giản Hàm ngẩng đầu lên nhìn thấy tai hắn đeo đầy khuyên, tâm tình lập tức thả lỏng tên này vẫn một bộ dáng như cũ. Hắn cười nhạt một cái, như người bạn bình thường cùng đối phương bắt tay chào hỏi.

“Thật là cậu!” Đối phương kéo ghế ra ngồi vẫn lải nhải nói.

“Cậu tên chết tiệt này, mấy năm nay chạy đi đâu, một chút tin tức cũng không có.......”

“........” Giản Hàm trơ mắt nhìn cậu ta hỏi không ngừng trong ba phút đồng hồ. Phải tới khi nói tới khát nước mới dừng lại uống hớp nước rồi lại nói tiếp.

Giản Hàm chỉ nghĩ thật tốn công trị hết bệnh.

Một tràng hỏi không hồi kết qua đi, Giản Hàm mới đề cập tới chủ đề chính: “Đàm Khiêm, tôi muốn hỏi một chút-” hai chữ bảo bảo không hiểu sao hắn lại rất khó nói ra, hắn hỏi ngược lại: “Cậu có tin tức của Giản Thời Miên không?”

“Giản Thời Miên, là bảo bảo sao?” Đàm Khiêm vuốt ly cà phê, chậm rãi nói: “Tôi chỉ biết bảo vẫn luôn ở với Tưởng Yến, gần đây còn trong cuộc thi nhảy dây của nhà trẻ lấy được hạng nhất, còn cụ thể ra sao tôi cũng không rõ.” Hắn cũng chỉ ở trong vong bạn của Giản Hàm biết chút tin tức biết cũng không nhiều vì thế nói: “Dù sao cậu với Tưởng Yến trước sau đều gặp mặt sao không bằng trực tiếp hỏi hắn.”

Giản Hàm không nói chuyện, lần này hắn nghĩ kỹ rồi, không muốn cùng Tưởng yến dây dưa nữa hắn chỉ muốn dành được quyền giám hộ của bảo bảo thôi.

Nhưng bảo bảo không ở cùng hắn lâu như vậy, nếu lúc này hắn đòi quyền nuôi nấng sẽ rất bất lợi cho nên trước tiên hắn muốn cùng bảo bảo củng cố tình cảm đã.

Thấy hắn không nói lời nào, Đàm Khiêm cũng hiểu ý hắn nhưng nó bất khả thi. Đầu tiên, bảo bảo vẫn luôn ở với Tưởng Yến, tiếp theo Tưởng yến cũng có công việc thu nhập ổn định, bất luận tình cảm hay kinh tế đều hơn Giản Hàm.

Trái lại, Giản Hàm không chỉ không ở bên bảo bảo mà còn không có kinh tế ổn định.

Nói thật, trừ khi Tưởng Yến từ bỏ quyền giám hộ nếu không khả năng bằng không.

Những cái này, Giản Hàm không phải không biết nhưng cậu vẫn muốn thử.

Làm bạn của hắn, Đàm Khiêm cũng không thể nói thẳng, chỉ có thể ủng hộ thôi. Đàm Khiêm thở dài, tươi cười nói: “Không bằng lát nữa đi xem bảo bảo đi, nếu cậu không muốn bị Tưởng Yến biết thì tốt nhất nên.....” hắn chỉ chỉ trên mặt.

Giản Hàm từ trong túi lấy kính râm ra.

Lúc này đi qua bên đó, vừa vặn tới trước lúc bảo bảo ngủ trưa. Đàm Khiêm tuy rằng cà lơ phất lơ nhưng gia thế hắn không tầm thường, trong nhà hắn nắm giữ một phần cổ phần của nhà trẻ quốc tế.

Cho nên không thể dẫn bảo bảo ra ngoài nhưng đưa người vào thì vẫn được.

Đàm Khiêm đưa Giản Hàm từ phòng hành chính đi tới lớp của bảo bảo, đúng vào trong vườn thật yên tĩnh.

Giản Hàm cách cửa kính nhìn vào bên trong, một đám nhóc tì đang ngồi trước bàn ăn mỗi đứa ôm một cái bát, đang ra sức ăn.

Giản Hàm lướt mắt tìm kiếm, bỗng nhiên bị một thân ảnh hấp dẫn, hắn chậm rãi đi đến hàng phía sau dựa vào vị trí cửa sổ của cậu nhóc đó.

Bé con lớn lên so với các bạn có phần cao hơn, trên mặt bàn bé sạch sẽ, bạn bên cạnh đang nhét đầy cơm trong miệng ăn còn bé thì khuôn mặt nhỏ vẻ nghiêm túc, kiêu ngạo khó thuần nhướng lông mày lên, bộ dáng như gặp kẻ địch. Vừa thấy chính là một đứa bé ưa sạch sẽ rất sợ người bị làm dơ.

Giản Hàm đè lại sự kích động trong ngực, nín thở nhìn cậu bé đó.

Rất nhanh, tựa như cảm giác được có đang nhìn mình cậu bé quay đầu hướng cửa sổ xem.

Cứ như sợ bé con nhận ra mình, Giản Hàm khẩn trương ngồi ngay xuống.