Chương 3: Gặp bảo bảo

“Miên Miên, hôm nay không được để thừa cà tìm lại nha.” Giáo viên đi qua chỗ Miên Miên mỉm cười nhắc nhở.

Giản Thời Miên ngẩng đầu nhìn giáo viên một cái nhưng tay vẫn yên lặng đem cà tím gắp sang đĩa bên cạnh.

“.......” Khóe miệng giáo viên điên cuồng run rẩy, sao hắn có thể quên đứa nhóc này mặc dù có 4 tuổi nhưng cũng không hề dễ bảo a.

“Miên Miên....” Giáo viên kéo dài âm điệu, mang ra vũ khí sát thương nhất----điện thoại, ngón tay đang chuẩn bị ấn vào cuộc gọi.

Cách này không tin không trị được nhóc con.

Giản Thời Miên học ở lớp tương đối đặc thù, ở đây đều là con của omega và alpha sinh ra, nhưng 2 năm nhóc Miên Miên học ở đây, hắn là giáo viên cũng chưa một lần được gặp trực tiếp omega baba, có việc vì về nhóc con cần nói chuyện đều nói với alpha baba.

Trước mắt cũng chỉ có baba alpha là trị được nhóc những người khác căn bản không trị nổi.

Chỉ là không tránh được sẽ có những suy đoán không hay như ly hôn, hoặc qua đời nhưng mà thường ngày trong lúc lơ Giản Thời Miên vẫn sẽ nói một chút về omega baba của mình.

Nhưng chắc chắn một điều, omega baba của Giản Thời Miên cũng rất đẹp, giáo viên đưa ánh mắt về phía nhóc con, Giản Thời Miên rất không phục đem gắp cà tím trở lại bát, bắt đầu ăn.

Cái miệng nhỏ hơi nhấp, đầu hơi cúi xuống, hàng lông mi đen dày dài giống như cái quạt rủ xuống, tuy rằng tính tình hơi khó bảo, nhưng lớn lên cũng thật đáng yêu.

Trong lúc ăn cơm nhóc con ăn rất cẩn thận, mặt bàn xung quanh sạch sẽ.

Hôm nay, ăn cơm cũng ăn xong nhanh nhất. Giản Thời Miên nhìn cái bàn của mình sạch sẽ, nhìn sang bàn bạn bên cạnh thấy có vương vãi rất hài lòng mỉm cười.

Tâm trạng bình tĩnh lại, bé con chuẩn bị tiếp tục ăn, bỗng nhiên có cảm giác có người đang nhìn mình. Giản Thời Miên ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy có ba người đang đứng đó, mà có hai người nhóc chưa từng gặp bao giờ.

Không biết vì sao nhưng nam nhân đeo kính râm kia làm nhóc có cảm rất quen thuộc, thật giống như trước đây đã từng gặp ở đâu, Giản Thời Miên mở to mắt nhìn sang cửa sổ một hồi lâu, bất tri bất giác dừng ăn.

“Chuyên tâm ăn cơm, Miên Miên.”

Giản Thời Miên hoàn hồn. Nhưng vẫn không nhịn được quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, muốn biết người kia có còn ở đó xem mình hay không, chờ xác nhận vẫn còn nhóc mới bình ổn tiếp tục ăn.

Sau khi ăn xong là thời gian nghỉ ngơi, Giản Thời Miên nhân lúc giáo viên không chú ý, lặng lẽ chạy đến chỗ cửa, ba người giờ đã đi mất một người, nhưng nam nhân đeo kính râm cho nhóc cảm giác quen thuộc vẫn ở đó.

Cuối cùng không kìm được sự tò mò Giản Thời Miên chạy ra khỏi lớp đến chỗ cửa sổ.

Nhanh chóng đến trước mặt người kia, nhóc mới chậm lại bước chân, khẩn trương đi qua, cách vài bước chân thì ngừng lại hỏi: “Chú là ai?”

Giản Hàm thân thể cứng đờ, chậm rãi ngồi xổm xuống, cách kính râm nhìn nhóc con.

Thời gian trước mắt hắn như ngừng lại, hắn nhìn thật lâu đứa trẻ trước mặt này, từ khuôn mặt non nớt quen thuộc tới đứa bé nhỏ nắm chặt ngón tay được quấn trong tã lót trước kia, trong lòng nhiều tâm trạng ùa đến.

“Ta tên Giản Hàm.”

Giản Thời Miên không ngờ tới cái vị nhìn có chút quen này lại có âm thanh rất ôn nhu dễ nghe nha.

“Di.” Khi nghe được tên của nam nhân đó, Giản Thời Miên lắp bắp kinh hãi, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu khắp người nam nhân kia, cẩn thận đánh giá một phen, rồi không chờ Giản Hàm phản ứng đã nhanh chóng lấy mất kính da^ʍ của hắn.

Giản Hàm bị hành động không bình thường của nhóc con làm cho dọa nhảy dựng đứng, cứng đơ cả cơ thể.

Hắn hôm nay mặc khá rộng, nhìn thoải mái giản dị, cho người khác cảm giác thân thiện, vừa lúc này hắn lại đang ngồi xổm xuống, Giản Thời Miên có thể nhìn thấy được sự ôn hòa trong mắt hắn cùng trí nhớ của mình giống nhau.

Không sai.

Cái người gầy gầy rất đẹp trai ánh mắt ôn nhu này chính là omega baba mà baba alpha mới đưa hắn đi viện điều dưỡng nhìn.

Giản Thời Miên ngẩng đầu, ngập ngừng, kinh ngạc nhìn người trước mắt rất cẩn thận dò hỏi: “ Ba ba, người có khỏe không?”

Tiếng gọi baba này như quả bom đánh vào Giản Hàm. Hắn có chút mờ mịt, hắn đã tưởng tượng ra vô vàn cách thức cha con gặp lại nhau, hoàn toàn không nghĩ tới Giản Thời Miên có thể nhận ra mình.

Sao có thể, hắn bị bệnh nằm viện ba năm nhóc con mới có 1 tuổi không thể nào nhớ rõ được mặt hắn.

“Con, nhận ra được ta?” Giản Hàm thanh âm yếu ớt vang lên.

“Đương nhiên rồi.” Giản Thời Miên nghiêm túc gật đầu: “Baba người khỏe rồi sao?” Bàn tay nho nhỏ thử thăm dò sờ lên trán Giản Hàm.

Giản Hàm cẩn thận quan sát sắc mặt bé con: “Ừ.”

“Về sau không phải ở bệnh viện nữa ạ?”

“Ừ.”

Giản Thời Miên hít một hơi thật sâu, toàn thân nháy mắt thả lỏng, đôi mắt ánh đầy sự vui mừng giang tay về phía Giản Hàm lộ ra chút ngượng ngùng cười: “Thật tốt quá, baba.”

Giản Hàm bất ngờ, thực khó cử động cơ thể. Hắn chần chờ một chút rồi cứng đờ duỗi tay ôm bé con vào lòng.

“Baba rốt cuộc người cũng khỏe rồi, con rất vui a.”

“Miên Miên.”

Đúng lúc này, giáo viên vừa nói chuyện xong, quay ra lại thấy Giản Thời Miên không biết từ khi nào lại chạy ra bên ngoài cùng hai người xa lạ nói chuyện. Tuy rằng bên trên cũng có nhắc hai người kia là người phòng giáo vụ nhưng vẫn cảnh giác chạy tới giữ chặt Giản Thời Miên.

“Miên Miên, nên đi ngủ.”

“Lão sư-----” Giản Thời Miên ngẩng đầu nói: “Đây là ba ba của con, ba ba tới đón con về mà.”

Giản Hàm: “.....’

Đàm Khiêm: “.....”

“Phải không?” Giáo viên hồ nghi nhìn người nam nhân mang kính râm: “Xin chào!”

“Xin chào!” Giản Hàm đứng dậy: “Lão sư, trong khoảng thời gian này vất vả cho cô rồi.” (chỗ này tui không biết giáo viên giới tính gì nên gọi cô đi ha)

Hắn nhìn có chút cao lãnh, đôi mắt xinh đẹp bình tĩnh, vị giáo viên dời ánh mắt đi: “Ngài không cần khách khí.” Lão sư hận không thể tống khứ tiểu ma vương này về với ba ba ngay lập tức nhưng vẫn phải cắn răng từ chối: “Vấn đề là ta chỉ mới gặp omega ba ba của con một lần cần có sự xác nhận của người nhà thì mới có thể đồng ý cho dẫn con đi.

Tình huống này Giản Hàm có thể hiểu.

Nhưng Giản Thời Miên vẫn chỉ là một tiểu hài tử, cũng không có nhiều hiểu biết sự đời, thấy lão sư không đồng ý nội tâm sinh khí khổ sở muốn khóc lóc la lối om sòm ăn vạ.

Nhưng đưa ánh mắt về phía omega ba ba nhóc con lại nghĩ dù sao cũng là lần đầu tiên gặp mặt, nhóc mà chơi xấu để lại ấn tượng xấu baba ghét mình thì sao.

Giản Thời Miên thu liễm tình, phóng ánh mắt mong chờ nhìn về phía baba chờ một câu phản bác. Nào biết, vừa ngẩng đầu đã nghe thấy baba mình vô tình đồng ý với lão sư.

Kế hoạch của Miên Miên hoàn toàn bị Giản Hàm phá vỡ, mà muốn gạt Tưởng Yến là điều không thể, dù nhóc không nói thì lão sư cũng báo cho cha nhóc biết.

Giản hàm bình tĩnh lại, ngồi xổm xuống lần nữa, sờ sờ đầu Miên Miên nói: “Cùng lão sư đi ngủ đi, chờ lát tan học baba lại đến tìm con.”

Baba không nghĩ tới mình sao?

Trong lúc chờ giáo viên xếp hàng đi ngủ, Giản Thời Miên có chiều cao vượt trội nên xếp cuối hàng, đi được một nửa nhóc không nhịn được quay đầu lại nhìn bóng lưng của nam nhân đang rời đi kia.

Baba không muốn ở cùng mình trong chốc lát sao?

Giản Thời Miên lưu luyến không muốn đi ngủ, bị lão sưu lôi vào phòng ngủ. Ngủ gần nhóc có tiểu hài tử tò mò hỏi: “ Miên Miên ca, vừa rồi ca ca đẹp trai kia là ai á? Anh biết hả?”

Giản Thời Miên nhấp môi, vẫn chưa hồi phục suy nghĩ từ lúc mặc quần áo đi ngủ vẫn luôn trầm mặc vùi đầu nằm trên giường, không để ý tới ai.

“Miên Miên ca, anh như thế nào không để ý tới em vậy?” Bé trai bất chấp lại gần Giản Thời Miên xoay người lay lay “Miên Miên ca, Miên Miên ca.”

Giản Thời Miên bị làm phiền không chịu được, ngẩng đầu không nói chuyện đối mặt với người bạn đang tò mò kia, không hiểu sao cảm xúc đã vơi đi mất nửa, nhỏ giọng nói: “Là ba ba của ta.”

“Thật?” Tiểu bằng hữu hơi nghiêng đầu: “Ồ hóa ra Tưởng thúc thúc đi phẫu thuật thẩm mỹ nha?”

Giản Thời Miên: “....” Trán nhăn lại đầu đầy hắc tuyến: “Không phải!!! Có ba ba cậu đi phẫu thuật thì có!”

“Mà Tưởng thúc thúc cũng không có cao như vậy a.” Tiểu hài tử bĩu môi, không vui nói.

“......Đó là omega baba.”

“A!” Tiểu hài tử lắp bắp kinh hãi nói, miệng há thành hình tròn. Nhóc con này cũng rất tò mò về omega ba ba của Miên Miên ca nha. không chỉ mình nhóc tò mò mà cả trường cũng tò mò, Omega baba của Giản Thời Miên chính là một trong những bí ấn nhất.

Chuyện quan trọng như vậy mà nhóc mới thấy được một lần, lòng hối hận dâng lên, nhóc nhanh chóng hỏi: “Miên Miên ca, Miên Miên ca, nay là omega ba ba đón anh sao?”

Giản Thời Miên trầm giọng nói: “Chắc vậy.”

Nhưng mà ba ba nhóc nhìn như không muốn ở với nhóc lắm.

-----

Bên ngoài vườn trường lại yên tĩnh trở lại, chào tạm biệt Đàm Khiêm xong, Giản Hàm tìm một chỗ thoải mái để ngồi chờ Miên Miên, hắn rảnh rỗi, đăng nhập vào tài khoản vẽ truyện, nghĩ tới nghĩ lui hắn cũng nên tiếp nhận truyện.

Tuy rằng đã qua ba năm, nhưng bởi vì lúc ấy làm tác phẩm vẫn còn được lưu trữ, chậm rãi đọc lại cững có thể nhớ ra.

Bất tri bất giác tập trung vào nội dung truyện chờ Giản Hàm lấy lại tinh thần nhà trẻ đã vang lên nhạc thiếu nhi.

Giản Hàm quay lại phòng học nhìn xem, Miên Miên đã ngồi ở trên bàn ăn nhìn đông nhìn tây, thấy hắn đi tới liền chạy tới vẫy tay với hắn.

Tâm trạng đứng ngồi không yên của Miên Miên cuối cùng mới yên ổn.

Mãi cho tới chuông tan học reo lên, Giản Thời Miên đã không chờ nổi nhanh chóng chạy ra.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên nhóc ở cùng baba, Giản Thời Miên có chút khẩn trương đi bên cạnh Giản Hàm, ánh mắt nhìn bàn tay đang buông xuống của Giản Hàm.

Thấy sắp đi ra khỏi cửa vẫn không thấy baba dắt tay mình, nhóc không khỏi bực giận dỗi, không phải hay nói ba mẹ hay dắt tay con sao? Vì sao baba không dắt tay mình a.

Nhất định cũng là lần đầu tiên baba có con, nên không có kinh nghiệm đi.

Giản Thời Miên nghĩ thoáng, vẫn nên chính mình chủ động, duỗi tay chuẩn bị nắm tay Giản Hàm, ai ngờ nắm vào hư không, đột nhiên Giản Hàm cần điện thoại lên.

Nói điện thoại xong, quay ra Giản Hàm phát hiện con trai đang rất vui vẻ sao lại ủ rũ rồi.

Đây là làm sao vậy?

Giản Hàm không rõ lý do, tay chân có chút luống cuống không biết làm sao, hắn tuy rằng sinh ra Giản Thời Miên nhưng thời gian ở chung với nhóc con lại không nhiều, làm sao biết tâm tư của nhóc đây.

Chỉ có thể hỏi: “ Con làm sao vậy?”

Giản Thời Miên nhấp môi không nói lời nào, biểu tình vẫn không vui ngồi xuống cầu thang, Giản Hàm không hiểu làm sao cũng nggoif xuống cùng hắn bên một đám người.

“Hôm nay ai tới đón con?”

“Chắc là Trần thúc thúc.”

Giản Thời Miên không nhịn được nói: “Ba ba con không thể về cùng người sao?”

Giản Hàm vẫn không hiểu, con trai mới lần đầu tiên gặp hắn đã tín nhiệm như vậy, tâm tư cũng quá đơn thuần đi. ( là đơn thuần dữ chưa ^-^)

Nhíu nhíu mày hắn nói: “Miên Miên mặc kệ con đang ở cùng ai, cũng không thể tùy tiện đi theo người khác về nhà?”

“Người là ba con không phải người khác.” Giản Thời Miên rầu rĩ nói, khuôn mặt tràn đầy sự không phục.

Giản Hàm trong lòng như có gì đυ.ng phải, mắc nghẹn nửa ngày mới nói: “Cái này không được.”

Nguyên nhân hắn không đưa bé con đi là vì dù thế nào cũng không thể phá quy tắc làm con trai học hư.

Thấy ba ba nghiêm mặt Giản Thời Miên cũng ngoan ngoãn gật đầu. Trước khi đi nhóc vẫn không tha nhìn Giản Hàm: “Baba ngày mai người có tới không?”

Giản Hàm gật đầu: “Ân.”

Lúc này hẳn là Tưởng Yến đã nhận được thông báo từ giáo viên, thấy Giản Thời Miên đã đi xa, Giản Hàm cầm điện thoại lên chần chờ một lát đăng nhập tài khoản wechat quả nhiên thấy được giao diện tài khoản quen thuộc.

[ Giáo viên nói hôm nay em tới nhà trẻ đón Miên Miên?]

[ Ừ]

[Gần đây tôi ở bân ngoài đóng phim, có thể một thời gian không về Miên Miên muốn ở cùng em, em thấy thế nào?]

[ Có thể ]

Giản Hàm nhìn vào ảnh đại diện kia lâm vào trầm tư.

Hình đại diện sau ba năm vẫn như vậy, là một chiếc lá phong kẹp trong sách.

[Trần thúc sẽ phụ trách đi theo đưa đón Miên

“Tưởng ca, đến lượt anh.”

Tưởng Yến tắt màn hình, bình tĩnh đứng dậy đi tới chỗ quay.