Chương 5

Đây là lần đầu tiên từ lúc có ký ức tới nay Giản Thời Miên được ở cùng baba.

Nhóc rất chờ mong, vì thế mấy ngày nay nhóc hứng thú dạt dào, hận không thể treo trên người Giản Hàm.

Nhưng mà thời gian tốt đẹp luôn bị những người rảnh rỗi quấy rầy.

Giản Thời Miên tỉnh dậy, thấy ba ba vẫn an tĩnh ngủ nên nhóc tự mình rời giường đi rửa mặt.

Nhóc lấy một cái ghế nhỏ, đứng lên lấy cốc nước bên cạnh rồi sau đó mở tuýt kem đánh răng mùi thơm trái mâm xôi xông vào mũi, thật thoải mái.

“Đô đô đô đô đô ---”

Điện thoại đúng lúc hắn đang bàn chải đánh răng vang lên. Giản Thời Miên nhìn hình ảnh hiện lên trên điện thoại không tình nguyện nghe máy, cha cũng thật là một chút cũng không tin tưởng nhóc, rõ ràng nhóc chăm sóc ba ba rất tốt nha.

“Tỉnh?” Bên kia điện thoại truyền đến âm thanh trầm thấp.

“Cha.” Giản Thời Miên một bên dùng sức gật đầu một cái, một bên bất mãn lên tiếng: “Người hôm nay không bận sao?”

Mấy ngày trước, Giản Thời Miên lâu lâu nhận được điện thoại của Tưởng Yến nhóc rất vui vẻ tưởng cha gọi để cổ vũ mình ai ngờ cha gọi cho nhóc cũng chỉ dặn dò những hiểu biết về ba ba.

Giống như hiện tại: “Ta vừa đặt bữa sáng, tí nữa nhớ lấy, nhớ rõ ba ba con thích ăn cơm gạo nếp nhất.” Tưởng Yến bên kia điện thoại dặn dò.

“....Ai nói ba ba muốn ăn gạo nếp, hôm qua con với ba ba đều thống nhất nay ăn mì thịt bò.” Giản Thời Miên vừa đánh răng vừa hàm hồ nói.

“Ba ba con không thích ăn mì.” Tưởng Yến vô tình đả kích: “Được rồi, lát cứ nhớ rõ lấy.”

“ Phi phi phi.” Giản Thời Miên trừng mắt nhìn giờ trên điện thoại, cha thật ấu trĩ.

Nói tới nói lui chuông cửa vang lên thì vẫn đi ra phòng khách. Nhìn qua màn hình điện tử có thể quan sát tình huống bên ngoài Giản Thời Miên xác định không có ai ở đó mới mở cửa.

Bên trong hộp có thể nhìn thấy màu đỏ của cà rốt, màu đen của nấm hương đặc Thời Miên nuốt nuốt nước miếng.

Đem bữa sáng đặt lên bàn ăn, chờ không nổi nhóc đi vào trong phòng kêu Giản Hàm dậy.

Sau khi điều trị khỏi bệnh, chất lượng giấc ngủ của Giản Hàm tăng lên rất nhiều, nhưng vẫn rất nhạy cảm, Giản Thời Miên gọi hắn lần thứ hai hắn cũng chậm rãi tỉnh dậy.

Ngốc vài giây, Giản Hàm mới đứng dậy đi rửa mặt, đi qua phòng ăn thấy bữa sáng trên bàn Giản Hàm kinh ngạc một chút, nhìn về phía con trai ánh mắt ý hỏi chuyện này là như thế nào.

Giản Thời Miên giải thích: “Là cha đặt ạ.” Rồi sau đó nhanh chóng kéo ghế ra ngồi chờ Giản Hàm cùng ăn.

Cha? Tưởng Yến?

Sau lần nói chuyện qua tin nhắn ngắn ngọn qua đi, Giản Hàm cùng hắn cũng không có liên lạc. Nghe con trai nói vậy, nguyên lại hai cha con vẫn bảo trì liên lạc.

Giản Hàm nhìn bữa sáng, lại thoáng nhìn về phía con trai, suy tư một lát ngồi xuống, hương thơm gạo nếp quen thuộc lan ra trong miệng, dạ dày cũng khó chịu cũng dịu xuống, máy móc nhai nuốt. Giản Hàm lại nghe được con trai đang hỏi.

“Ba ba người thật sự không thích ăn mì sao?”

“Con.... nghe ai nói?” Sẽ không phải là người kia đi.

“Cha nói ạ.” Giản Thời Miên ngồi trên ghế, hai chân nhẹ nhàng lay động rất bất mãn nói: “Hừ, cha chính là ghen ghét con và người cùng ở với nhau, cha không được.”

Trong đầu Giản Thời Miên không có suy nghĩ ba ba và cha mình quan hệ rạn nứt, cũng không nghĩ hai người sẽ tách ra nhóc chỉ nghĩ Giản Hàm sinh bệnh cho nên không ở chờ Giản Hàm hết bệnh rồi một nhà ba người bọn họ lại có thể ở một chỗ cùng nhau.

Cho nên nhóc mới luôn nói dọn nhà mới, mà không phải cùng ba ba ở riêng, bởi vì nhóc không nghĩ ba ba và cha sẽ chia tay.

Giản Hàm nhận thấy ý nghĩ của nhóc con, ngốc lăng một cái muốn hỏi: “Vậy con muốn...” chỉ sống cùng ba ba thôi không? Nhìn về con trai hắn vẫn không nỡ nói tiếp.

“Con mới không đi xem cha đâu.” Giản Thời Miên hiểu sai ý gãi gãi đầu ngạo kiều nói.

Giản Hàm dùng một chút không nói nữa.

Quyền nuôi con vẫn cần bàn bạc kỹ hơn, hiện tại hắn cũng chưa muốn nói với con hai ba ba chuẩn bị tách ra đâu.

------

Tưởng Yến vẫn còn diễn cho thể đóng máy, thừa dịp thời gian nghỉ ngơi phong trần mệt mỏi trở lại thành phố A.

Máy bay vừa hạ cánh, hắn gọi cho Giản Thời Miên thông báo một tiếng, biết nhóc con vẫn đang đi học. Tưởng Yến về biệt thự tắm rửa rồi mới đi nhà trẻ đón người,

Vừa vặn vào buổi chiều, trước cửa cũng có một vài phụ huynh đang đứng, hắn mang kính râm phối hợp với áo sơ mi trắng + quần tây màu đen, dáng người đĩnh đạc, khí chất xuất chúng đứng trong đám người như hạc giữa bầy gà.

Ai biết hắn là cha của Giản Thời Miên đều không nhịn được qua bắt truyện với hắn, còn những ai không biết thì đều nhìn về phía hắn, cảm giác như đã nhìn thấy ở đâu.

Giản Hàm xuống xe liếc mắt một cái đã nhìn thấy được hắn, dừng một chút mới chậm rãi đi qua.

Cùng Tưởng Yến lâu ngày không gặp, hắn dường như không thay đổi gì, rõ ràng đã chuẩn bị tốt sự gặp mặt, nhưng trong nháy mắt Giản Hàm vẫn tránh không được khẩn trương, hắn ngừng cách đó không xa, nhìn Tưởng Yến.

Nhớ tới năm đầu tiên nhập viện, thường xuyên có người thông báo có người tới gặp hắn, khi đó bởi vì Giản Hàm bị chứng ghét âm thanh tra tấn, sinh lý lẫn tâm lý hỏng mất, sau khi nhập viện rất kháng cự gặp người khác.

Bởi vậy, luôn ở trong phòng trừ bác sĩ là suốt nửa năm không gặp một ai.

Hơn nữa sau khi dùng các loại thuốc sinh ra chút tác dụng phụ thần trí không rõ thường thường có thời gian mông lung mơ hồ sống qua một ngày.

Bất quá có một ngày, khi bên ngoài tuyết tan, trên mặt đất thực bắt đầy nảy nở, nghe bác sĩ nói mùa xuân đã tới. Giản Hàm đột nhiên đầu óc thanh tỉnh lại đồng ý gặp người.

Cách tấm kính, hắn thấy Tưởng Yến mặc áo lông vũ đen thần sắc tiều tụy, lúc ấy Giản Hàm cảm thấy người này vừa quen thuộc vừa xa lạ. Bây giờ nhớ tới, mới phát hiện hắn chưa từng quên ánh mắt đau thương an tĩnh của Tưởng Yến năm đó.

Giản Hàm trong nháy mắt cảm thấy trái tim đau đớn, nhưng cảm giác nóng ở tuyến thể làm hắn lấy lại tinh thần.

Hắn không thể giẫm lên vết xe đổ.

Giản Hàm xuyên qua đám người, đi tới bên người Tưởng Yến, hai người vai sát vai cùng nhau chờ trường tan học, trong nhất thời không ai nói chuyện.

Thời gian qua đã lâu, Tưởng Yến mở miệng nói: “Hôm nay Miên Miên ở với em?”

Giản Hàm mím môi: “Anh cũng lâu chưa gặp con, hai người cứ ở cùng nhau đi.”

Vẻ mặt hắn bình đạm giống như không có sự mâu thuẫn, tới khi tâm trạng khẩn trương của Tưởng Yến tiêu tán, lòng lại không ngừng rớt xuống.

Hắn dù nằm mơ cũng không nghĩ tới phản ứng của Giản Hàm sẽ thế này, hắn Giản Hàm đối đãi với hắn giống người xa lạ còn hơn biểu tình không gợn sóng cảm xúc này.

Tay Tưởng Yến buông bên quần năm chặt lại nhưng trên mặt vẫn tĩnh nói: “Chờ tí nữa hỏi Miên Miên đi.”

GiảnHàm khẽ nhíu mày, hắn không xác định được Tưởng Yến có biết thái độ của Miên Miên hay không nhưng hắn chắc chắn hỏi Giản Thời Miênn đáp án sẽ chỉ có một đó chính là cả hai ba ba đều phải ở chung.

Giản Hàm có chút nín thở.

Giản Thời Miên vì chiều cao nên luôn xếp cuối để tránh tầm nhìn của các bạn khác bị chắn. Trước kia nhóc rất tự tin về chiều cao của mình nhưng lúc này vẫn bị ngăn trở tầm nhìn bực mình thấy bản thân cao vẫn chưa đủ.

May sao hôm nay tốc độ đón người trôi qua nhanh, chỉ trong chốc lát phân nửa lớp học đều đã được đón đi, Giản Thời Miên nỗ lực nhón chân lên xem, ở bên ngoài nhìn thấy hai con người đang đứng cạnh nhau nhóc không tin tưởng chớp chớp mắt xác lại người đang đứng ở kia là cha, không chạy nhanh qua.

Mặc dù nhóc luôn phun tào với cha nhưng nhóc vẫn là do Tưởng Yến nuôi lớn tình cảm không thể không có, lúc này chạy tới ôm người khóe miệng Giản Thời Miên cười thật tươi.

Giản Hàm ánh mắt dừng lại nhìn con trai cười tươi xán lạn.

Không lâu, Giản Thời Miên nhanh chóng giãy giụa đi xuống, chạy đến chỗ Giản Hàm ngay bên cạnh.

“Hôm nay con ở với ai?” Tưởng Yến buông nhóc con nhìn thoáng qua Giản Hàm hỏi.

“Ân?” Giản Thời Miên ngốc một chút hỏi: “Không phải ở chỗ ba ba sao ạ?”

Tưởng Yến đôi mắt nhìn chằm chằm Giản Hàm ngoài miệng lại nói: “Hỏi ba ba con?”

Trong không khí không tự nhiên này, Giản Thời Miên nhạy bén cảm giác được có gì đó không đúng, vội vã truy vấn không ngừng: “Ba ba chúng ta không ở cùng nhau sao?

Giản Hàm:…....

Trầm mặc một cái, đối mặt với cái nhìn chằm chằm của một lớn một nhỏ vụng về lấy cớ nói: “Trong nhà không có đủ đồ dùng sinh hoạt, rất bất tiện đi.”

Tưởng Yến: “Ân?”

Giản Thời Miên: “A?”

Cả hai bày ra biểu tình nghi vấn, rất dễ đoán đối với cái cớ hắn lấy rất bất mãn.