Chương 5: Cậu thật là tốt

Đầu tôi ong ong, mặc dù vẫn đang ở ngoài cửa nhưng người tôi đã với vào trong nhà: “Con qua hỏi bài Nghê Thù ạ.”

“Vậy hả Nghê Thù, ha ha ha…”

Đôi mắt mẹ tôi đầy hoài nghi.

Tôi giật giật áo Nghê Thù, trong mắt tràn đầy vẻ cầu xin.

Sau đó tôi nghe thấy Nghê Thù “vâng” một tiếng.

Trái tim đang bị bóp nghẹt của tôi cuối cùng cũng được thả lỏng.

Vì lẽ đó mà tôi chỉ đành năn nỉ Nghê Thù cho tôi gửi nuôi nhờ em mèo ở nhà anh ấy.

Tần suất tôi qua nhà Nghê Thù càng ngày càng nhiều.

Mặc dù trông Nghê Thù có vẻ khá miễn cưỡng nhưng tôi phát hiện ra chỉ cần tôi năn nỉ anh ấy thì anh ấy sẽ mềm lòng ngay.

Tôi không biết nguyên nhân vì sao, mỗi lần tôi định đón mèo con về thì mẹ tôi lại xuất hiện, cho nên mèo con tôi nuôi nay đã bị Nghê Thù chiếm lấy nửa tháng rồi.

Nghê Thù chuyên nghiệp hơn tôi rất nhiều, anh ấy đưa mèo con đi tiêm, mua thức ăn cho mèo, mua đồ chơi cho mèo con, mèo con ở trong nhà anh ấy thoải mái hơn nhiều so với trong phòng ngủ của tôi.

“Nghê Thù, hay là em mèo này giao cho cậu luôn nhé.” Mặc dù tôi hơi không nỡ, nhưng anh ấy giống chủ của nó hơn tôi nhiều.

Con mèo con nằm trên người tôi, đuôi quấn quanh cánh tay Nghê Thù.

Nghê Thù nhíu mày: “Không được, đây là mèo của cậu mà.”

Tôi “ờm” một tiếng, trong lòng nghĩ hay là bây giờ đi tìm mẹ tôi thú nhận chuyện này nhỉ.

Nhưng ai ngờ giây tiếp theo lại nghe được Nghê Thù nói: “Mèo vẫn là của cậu, nhưng cậu có thể để nó ở nhà tớ, tớ sẽ giúp cậu nuôi nó.”

Tôi vừa nghe xong câu này thì mặt mày tươi rói lên, quay sang ôm lấy Nghê Thù: “Nghê Thù, cậu thật là tốt!”

Tai Nghê Thù lại đỏ bừng rồi.

Nhà Nghê Thù có mèo của tôi, lại còn có cả đồ ăn vặt nhập khẩu ăn mãi không hết, quan trọng nhất là thành tích của Nghê Thù rất tốt, luôn đứng đầu lớp cho nên sau giờ học tôi hay đến nhà anh ấy để làm bài tập.

Nhờ em mèo mà mối quan hệ của tôi và Nghê Thù đã trở nên thân thiết hơn nhiều.

Tôi cũng thể hiện rõ quan điểm của mình, lì xì của Tết năm nay nhất định không cống nộp cho mẹ nữa, tôi sẽ dành toàn bộ tiền lì xì để mua đồ ăn cho mèo con.

Nghê Thù ngồi trước bàn nghiêm chỉnh làm bài tập, anh ấy còn không thèm ngẩng đầu lên nhìn tôi, chỉ ừ ừ cho có lệ.

Thôi được rồi, thực sự thì tôi cũng không chắc là sẽ thắng được mẹ.

Đôi lúc tôi ghen tị với Nghê Thù và sự tự do của anh ấy, nhưng từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ gặp bố mẹ của anh ấy cả, mẹ tôi dặn là trước mặt Nghê Thù thì đừng nhắc đến bố mẹ anh ấy.