Chương 4: Cô đơn

Nghê Thù nắm lấy cổ áo sau lưng tôi: “Cậu đừng có sảy chân ngã xuống đấy, tớ đi tìm cái giỏ, lát để mèo trèo vào rồi kéo lên.”

“Đừng dọa nó.”

Tôi gật đầu, không biết tại sao, nhưng tôi luôn cảm thấy ở Nghê Thù luôn có một sức mạnh làm tôi tin tưởng.

Không lâu sau Nghê Thù quay lại, anh ấy cầm theo một cái giỏ, buộc dây thật chắc vào tay cầm rồi từ từ thả cái giỏ xuống.

Cái giỏ nhẹ nhàng đáp xuống chỗ quạt gió điều hòa ở ngoài ban công, chả quan tâm em mèo nghe có hiểu không, tôi nằm bò ra bên cạnh Nghê Thù, ghé xuống nói với mèo con: “Miu Miu đừng sợ nha, Nghê Thù đến cứu em đó, không phải người xấu đâu, em mau chui vào giỏ đi. Nghê Thù là anh hùng từ trên trời giáng xuống…”

“Cậu đừng nói nữa.” Nghê Thù quay đầu lại khẽ nhìn tôi, vành tai anh đỏ ửng.

Tôi hơi ngạc nhiên, hóa ra lạnh lùng như Nghê Thù mà cũng biết ngượng cơ à.

Em mèo ngập ngừng thò một chân vào trong giỏ, như thể nó đã nhận được tín hiệu của chúng tôi và biết rằng chúng tôi đến để giải cứu nó, sau đó cả em mèo trèo gọn lỏn vào giỏ luôn.

Sau khi mèo con hoàn toàn nằm trong giỏ, Nghê Thù bắt đầu từ từ kéo dây, mỗi khi tay anh ấy cử động, trái tim tôi lại nhảy lên một cái.

May là cuối cùng thì em mèo cũng được giải cứu an toàn.

Nghê Thù đặt em mèo vào vòng tay của tôi, vẫn là cái điệu bộ lạnh lùng trầm lắng đó.

Tôi cảm ơn Nghê Thù rồi sau đó vui vẻ ôm con mèo và chuẩn bị về nhà.

Không biết tại sao, vừa quay đầu lại, tôi dường như cảm nhận được sự cô đơn của Nghê Thù, nhà anh ấy cũng lớn như nhà tôi, nhưng anh ấy lại ở một mình với bảo mẫu.

Tôi nhìn em mèo trong lòng, lập tức hiểu ra anh ấy chắc là cũng muốn cưng nựng mèo con, cho nên tôi ôm lấy em mèo, cười nói: “Nghê Thù, cho cậu vuốt nó đấy, đừng ngại, cứ vuốt thoải mái, tớ hào phóng lắm.”

Nghê Thù nhướng mày, lông mi thật dài, giống như một chiếc quạt nhỏ.

Tôi thấy rõ sự thích thú trong mắt anh ấy, nhưng khi đầu ngón tay anh ấy sắp chạm vào con mèo, anh ấy liền rút tay về: “Tớ không thích mèo. Khương Tân Điềm, tớ không thích mèo một chút nào.”

Tôi sững người ngay tại chỗ, thế mà anh ấy lại tự nói là bản thân không thích mèo.

Tôi chớp mắt, không tin nổi.

Tôi ôm em mèo lại và xoa đầu nó thật dịu dàng.

Ôm mèo trong tay, vừa mới bước ra khỏi nhà Nghê Thù thì tôi bắt gặp mẹ tôi trở về.

“Điềm Điềm, sao con lại ở nhà Tiểu Nghê thế?” Mẹ tôi phát hiện ra tôi rồi.