Chương 43: Chịu thua

“Đổi bằng mạng, cô dám chơi không?”

Người đàn ông bật cười, mọi người xung quanh đều biết hắn đang nói đùa, thế nhưng Trì Ngưng lại rất thong thả gật đầu, “Được thôi…”

Trong mắt người đàn ông để lộ một tia hứng thú, hắn búng tay ra hiệu cho nhân viên bắt đầu… Poker không giống với các trò chơi bài bạc thông thường, người chơi phải hiểu và nắm bắt được tình hình để chiến thắng, đây chính là lí do hiếm người dám chơi và cược to vào trò này. Nhưng cô gái trước mặt… muốn chết mà ra khỏi đây hay gì?

Hắn lắc đầu, liều mạng đến thế là cùng.

Trì Ngưng khoanh tay quan sát người đàn ông trẻ tuổi, da thịt anh ta nhẵn nhụi, gương mặt thì sáng sủa, đẹp trai, chắc hẳn là loại công tử nhà giàu có quyền có thế.

“Nếu anh thua, số tiền đó thuộc về tôi.” Trì Ngưng đột nhiên nói, gần một triệu đô la đồng xèng, con số này không lớn cũng không nhỏ…

Tích tắc, tích tắc, màn đấu trí căng thẳng giữa Trì Ngưng và người đàn ông đã đi đến hồi kết. Đám người hóng hớt xung quanh không khỏi hồi hộp, dù sao ván bài này cũng không bình thường chút nào.

Người đàn ông nở nụ cười ngạo mạn, nét đắc ý hiện hết lên mặt, chỉ thiếu điều chưa hét to: Tôi là người chiến thắng!

“Thùng Phá Sảnh, Tam thiếu lần này thắng chắc rồi…” Một người không kìm được liền huýt sáo, mọi người bên cạnh cũng đồng loạt hùa theo, lời nịnh nọt nào cũng có thể nghe được.

“Đây là bộ mạnh thứ nhì trong poker hand, cô chịu thua rồi chứ?” Tam thiếu nhướn mày, đôi mắt liễm diễm hoa đào.

Người phụ nữ này nếu chết thì đáng tiếc quá, xinh đẹp như vậy, lung linh như vậy, anh ta phải đem về mới được!

Trì Ngưng im lặng nãy giờ, cô cho anh ta đủ thời gian tự kiêu, đợi đến khi tiếng ồn ào đã lắng xuống, cô mới chìa bài ra: “Anh có Thùng Phá Sảnh, tôi còn có Sảnh Rồng cơ!”

Lời vừa ra, không riêng gì Tam thiếu, tất cả mọi người xung quanh đều tỏ ra kinh ngạc.

“Làm sao có thể?” Tam thiếu trợn to mắt không tin, “Nhất định là cô ăn gian?”

Xác suất xảy ra Sảnh Rồng là rất thấp, cô ta mới chơi có một lần mà đã trúng? Hắn không cam tâm chịu thua như vậy…

“Ăn gian cái rắm, người của anh vẫn luôn kè kè sau lưng tôi, tưởng tôi là đồ ngu?” Khóe miệng uốn lên một độ cong tinh xảo, Trì Ngưng cúi người vơ sạch đống xèng chất cao như núi của anh ta.

Lâu rồi không chơi nên thao tác không nhanh gọn cho lắm.

Nhưng làm thế nào để đem chúng về bây giờ, Ninh Diệp nhìn thấy còn không trách mắng cô… Không được, không được…

“Tôi không lấy cái này, anh hãy chuyển tiền vào tài khoản cho tôi.” Trì Ngưng nói xong thì nhanh chóng đọc một dãy số, mặc kệ Tam thiếu có nhớ hay không, cô cười tươi một tiếng, tiêu sái quay lưng bỏ đi.

Đột nhiên, bả vai bị người huých mạnh. Trì Ngưng loạng choạng giữ vững trọng tâm, cau mày nhìn cô gái vừa va vào mình. Mùi nước hoa đắt tiền xông tới, chỉ thấy đối phương cười nhẹ rồi nói: “Xin lỗi!”

Cô gái này trông trẻ măng, bộ dạng yểu điệu yếu ớt, tựa như chỉ cần dùng ngón tay cũng có thể đẩy ngã… Đây chính là mẫu phụ nữ điển hình dễ dàng khơi gợi lòng trắc ẩn của đàn ông nhất, khiến đàn ông rơi vào u mê không lối thoát…

Trì Ngưng gật đầu coi như chấp thuận, cũng không để ý ở một góc độ mà cô không thấy, cô gái đã nhếch mép vui mừng.

Ra khỏi cửa casino, một cơn gió ùa tới thổi tung mái tóc đen tuyền, Trì Ngưng liếc nhìn đồng hồ, lấy sức bình sinh chạy như bay qua mấy căn phòng cũ. Giờ này chắc Ninh Diệp đã bàn xong việc rồi…

Trong căn phòng yên tĩnh, sắc mặt Kieran không được tốt, Ninh Diệp còn trầm trọng hơn, phảng phất như giây tiếp theo có thể vắt ra mực.

“Ninh lão đại, làm người không nên quá tuyệt tình, chuyện gì cũng phải để lại đường lui, không chỉ cho chính mình mà còn cho đối phương… Một người dày dặn như anh, chắc sẽ hiểu đạo lý này?”

Kieran nghiến răng nghiến lợi, giọng nói mang theo phẫn hận, vài phút trước Ninh Diệp đã cướp mất mỏ đất hiếm của ông ta, bây giờ còn được đà lấn tới, trắng trợn hẫng tay trên của gia tộc Smith. Tổn thất này phải tính làm sao?

Ngón tay Kieran lẳng lặng mò xuống gầm bàn, Ninh Diệp tinh mắt phát giác hành động của ông ta, không sợ hãi mà chỉ cười lạnh: “Đừng tốn công vô ích, quán bar này đã bị người của tôi bao vây!”

“Mẹ kiếp! Ninh Diệp, đây là địa bàn của tôi, anh đừng có mà ngông nghênh không biết điều.”

Thấy kế hoạch bị vạch trần, Kieran đứng phắt dậy, sắc mặt đỏ gay vì giận dữ. Phải khúm núm trước một tên nhóc đáng tuổi con, tuổi cháu mình khiến ông ta rất mất mặt…

Ninh Diệp nhướn mày, tựa hồ cảm thấy thích thú với vẻ mặt màu gan heo của ông ta. Nhưng rất nhanh, đôi mắt sâu như nước hồ đã vương vấn khí lạnh, cảm xúc âm u từ từ khởi động…

Kieran nuốt nước bọt, một giọt mồ hôi lăn dài trên trán, cảm giác áp bức mãnh liệt tỏa ra từ người Ninh Diệp khiến ông ta không thở nổi. Trái tim nảy lên một nhịp, lòng Kieran trống rỗng bất định…

“Giao lại cho chú!” Ninh Diệp nở nụ cười lạnh gáy, hắn chậm rãi đứng dậy, thong dong đi ra cửa, để lại không gian cho Đường Tiêu và Kieran.

Ngay lúc Kieran còn đang mơ hồ không hiểu thì nắm đấm cứng cáp của Đường Tiêu đã khiến ông ta tỉnh ngộ.

“A!”

Tiếng gào thét long trời vang vọng, Kieran nằm bẹp dí trên nền nhà, cả người nhếch nhác thảm hại. Chân phải đã bị Đường Tiêu phế bỏ, máu chảy ra nhuộm đỏ ống quần, thần kinh trở nên tê dại vì từng cơn đau đớn…

Hai con ngươi của Kieran bị nhuộm màu chết chóc, nắm tay cuộn tròn nổi đầy gân xanh, sự hận thù thôi thúc ông ta phải làm gì đó…

“Tao sẽ ghi nhớ món nợ ngày hôm nay, Ninh Diệp, cứ đợi đấy! Tao thề… sẽ khiến chúng mày chết tan xác… sẽ phanh thây chúng mày ra cho chó ăn…” Kieran bất lực gân cổ, lời nói chất chứa tàn bạo.

Nói xong, ông ta bèn thở từng hơi khó nhọc, máu và mồ hôi lẫn lộn, cắn răng lết người về phía trước, vươn tay cầm lấy chiếc điện thoại trên ghế sofa.



Trì Ngưng ngồi trên quầy bar nghịch móng tay, bên eo đột nhiên bị một lực kéo mạnh, cả cơ thể không đề phòng gì liền ngã thẳng vào lòng người đàn ông.

“Diệp, xong rồi à?”

“Ừm, bây giờ em muốn đi đâu?” Ninh Diệp gật đầu rồi thơm nhẹ lên má cô.

Trì Ngưng nhìn ra ngoài trời, “Tối này thì làm gì được…” Liếc trộm hắn một cái, cười khúc khích, “Chi bằng đi ngủ thì hơn.”

Ánh mắt Ninh Diệp lóe lên một tia đen tối, vẻ chờ đợi, hớn hở hiện rõ. “Đi ngủ, ngủ giúp cơ thể thêm khỏe mạnh.”

Bất giác, Trì Ngưng vì câu nói của hắn mà đỏ mặt, hai mang tai hồng lên như một chú thỏ, cô nói. “Đừng có nghĩ bậy bạ!”

Ninh Diệp: “Anh đã nói gì đâu?”

Trì Ngưng tức chết đi được, cô giơ tay véo nhẹ vào thắt lưng người đàn ông, lầm bầm nhỏ giọt: “Có ý đồ còn không dám nhận…”

Ninh Diệp mỉm cười, hắn từ tốn nâng cằm cô lên, ngậm vào cánh môi cô rồi mυ"ŧ nhẹ. Nụ hôn mơn trớn dần ra dái tai, Ninh Diệp day hai hàm răng của mình lên, chiếc lưỡi trơn tuột khẽ động.

Cảm giác ẩm ướt bên tai khiến Trì Ngưng vội vã rụt vai, liếc thấy Đường Tiêu cùng với Hàn Thiết đang đến gần, cô thấp giọng nhắc nhở: “Có người kìa…”

Mấy thuộc hạ xung quanh: “…” Chẳng lẽ chúng tôi không phải là người? Cô phát đường đến lú lẫn rồi à?

Ninh Diệp lưu luyến buông cô ra, tuy nhiên vẫn giữ tư thế ôm eo Trì Ngưng, nháy mắt đã thu hồi mọi cảm xúc khác thường, bày ra vẻ mặt lạnh lùng vốn có, “Quay về khách sạn!”

“Vâng ạ!”

Hàn Thiết gãi mũi trả lời, Đường Tiêu trầm tĩnh gật đầu, hai người không hẹn mà cùng dời mắt khỏi dấu răng trên tai Trì Ngưng…

*Để ủng hộ tác giả, các bạn hãy nhấn like, bình luận, vote, đánh giá và tặng quà nhé! Cảm ơn rất nhiều!

Facebook của mình: Martha Mây* 💋