Chương 44: Con nuôi

“Anh buông em ra, em đã bảo là không muốn đi mà!”

“Tuệ Nhã, đừng cứng đầu cứng cổ nữa, theo anh về gặp bố nuôi…”

Ngoài cửa vọng lại tiếng ồn ào, Trì Ngưng đưa mắt nhìn ra, một đôi nam nữ đang dùng dằng cãi nhau.

“Ai?”

Hàn Thiết tiến lên một bước, hắn miết khẩu súng trên tay, cảnh giác hỏi.

Tuệ Nhã và Tuệ Lâm bị tiếng nói làm cho giật thót, cả hai đồng thời quay sang, bất ngờ khi thấy cảnh tượng hàng chục họng súng đen ngòm đang chĩa vào đầu mình.

“Hai người này…” Nhìn hai gương mặt quen thuộc kia, Trì Ngưng không khỏi nhíu mày. Đây chẳng phải “Tam thiếu” cùng với cô gái đã va vào cô tại cửa sòng bạc sao? Vì lí do gì mà bọn họ lại cùng nhau xuất hiện ở đây?

“Em quen à?” Ninh Diệp thấy biểu hiện kì lạ của cô, đột nhiên hỏi.

Trì Ngưng không đáp, cô chỉ mím môi rồi lắc đầu.

“Anh, họ… họ là ai?”

Sắc mặt Tuệ Nhã tái mét, cô nép người sau lưng Tuệ Lâm, gắt gao túm chặt tay áo hắn.

“Các người là ai? Tại sao lại mang súng vào quán bar của bố tôi?” Tuệ Lâm cố gắng định thần, cắn răng giữ cho giọng nói không run rẩy.

Hàn Thiết nhếch mép, ra lệnh cho bọn thuộc hạ thu súng.

Thì ra là con nuôi của Smith tiên sinh, trước đó anh ta có nghe nói, Kieran đã nhận nuôi ba người con từ các trại mồ côi khác nhau, trong đó người con cả là bí ẩn nhất… Hai người này có lẽ là hai anh em được nhận nuôi sau đó.

“Đi thôi!”

Âm thanh lạnh nhạt vang lên, Ninh Diệp sóng vai cùng Trì Ngưng bước ra, hai người thản nhiên lướt qua Tuệ Lâm và Tuệ Nhã.

Nhận được lệnh, đám người Đường Tiêu đồng loạt rút lui, động tác nhanh gọn, quy củ, họ tự động tản ra bốn phía để bảo vệ cho Ninh Diệp.

Tuệ Lâm đờ đẫn hồi lâu, hắn trơ mắt nhìn đoàn xe hơi nối tiếp nhau rời đi, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu. Người phụ nữ lúc nãy khiến anh ta bẽ mặt, còn cả người đàn ông khí chất bất phàm…

“Chết tiệt!”

Tuệ Lâm buột miệng, kéo lấy tay Tuệ Nhã chạy điên cuồng vào trong.

Tuệ Nhã giãy giụa thêm vài lần không được, rốt cuộc cau có nói: “Đã bảo anh từ từ hẵng về, suýt nữa mất mạng rồi…”

Tuệ Lâm dừng chân, hai mắt khẽ híp lại, hỏi với vẻ không chắc chắn.

“Em biết đám người đó?”

“Không, làm sao mà em biết được…” Tuệ Nhã biết bản thân lỡ lời, cô cười trừ, tránh né ánh mắt của hắn.

Tuệ Lâm cảm thấy nghi ngờ, tuy nhiên vì không muốn trễ nải thời gian, hắn lại tiếp tục đi nhanh lên phòng. Đám người không rõ lai lịch, quán bar hoang tàn đổ nát, tất cả đã nói cho hắn biết, có chuyện không hay xảy ra…

“Bố…”

Tuệ Lâm lớn tiếng gọi, đôi mắt đảo tròn tìm kiếm hình bóng của Kieran.

“Bố có sao không?”

Kieran mệt nhoài ngồi trên ghế, ông ta bơ phờ nói: “Gọi bác sĩ cho ta mau lên!”

Không chần chờ thêm giây phút nào, Tuệ Lâm bấm một dãy số. Trong lúc hắn chú tâm nghe điện thoại, bàn tay của Kieran đã không yên phận mà thò vào váy Tuệ Nhã…

“Bố…” Tuệ Nhã nỉ non, trong mắt lóe lên vài tia uất hận. Cô mím môi, gắng gượng dịch chuyển như muốn thoát khỏi móng vuốt của Kieran.

Đây đã không phải lần đầu Kieran sàm sỡ Tuệ Nhã, mặc dù cô đã phản kháng, cũng có ý định nói với Tuệ Lâm… Nhưng không được, Kieran luôn cho người trông chừng cô, còn uy hϊếp cô nếu dám tiết lộ chuyện này cho người thứ ba biết, ông ta sẽ thẳng tay trừng trị Tuệ Lâm-anh trai ruột của cô…

Tuệ Nhã hận, hận không thể chém đứt bàn tay thô tục của Kieran, hận không thể móc mắt ông ta, xẻ thịt ông ta rồi ném xuống 18 tầng địa ngục. Nỗi nhục này, tại sao lại rơi trúng đầu cô chứ?

Cô dùng sức bấm mạnh vào lòng bàn tay, đau đớn khiến cô tỉnh táo để kìm lại khát khao mãnh liệt đang trỗi dậy trong lòng.

Kieran là một tên háo sắc, mục đích ông ta nhận nuôi Tuệ Nhã là vì đã vừa mắt cơ thể ngọc ngà của cô. Tình cảnh hiện tại của ông ta khó coi như vậy mà cũng không quên sờ mó cô thêm vài lần, loại người suy nghĩ bằng nửa thân dưới như Kieran, cô cực kì ghê tởm…

“Bố, bác sĩ sẽ tới nhanh thôi. Nhưng… đám người kia là ai?”

Tuệ Lâm cất điện thoại vào túi, hắn liếc mắt quan sát vết thương ở chân của Kieran, hoàn toàn không nhận ra vẻ mất tự nhiên và một tia du͙© vọиɠ thấp thoáng trong mắt ông ta.

“Con không cần biết.” Chỉ cần nhắc đến Ninh Diệp là ông ta lại thấy tức, nghĩ ngợi một lát, Kieran tiếp: “Bảo thằng Quân về ngay trong đêm nay, bố có việc gấp cần bàn…”

Tuệ Lâm rũ mắt che đi vẻ ghen tỵ, “Vâng!”

Một câu Quân, hai câu Quân, rốt cuộc ông ta có cần hắn không?

Tuệ Nhã hít sâu, nhỏ giọng nói, “Bố, con ra ngoài trước!”

Nói rồi không đợi ông ta phản ứng, Tuệ Nhã dứt khoát đi luôn. Cô chạy vào nhà vệ sinh, khó chịu nôn ra từng đợt.

Tuệ Nhã dùng mu bàn tay quệt nước trên mặt, nhìn vào gương, cô cảm thấy ghê tởm chính bản thân mình… Cô ghét khuôn mặt xinh đẹp này, ghét thân thể dơ dáy đã bị Kieran xâm phạm, ghét cả bản tính nhu nhược, sợ hãi không dám vùng dậy chống lại con yêu râu xanh ấy…

“Cố lên!” Tuệ Nhã mỉm cười tự động viên.

Nhanh thôi, nỗi đau này sẽ kết thúc, cô tin lão đại Ninh gia có thể làm được. Hi vọng người phụ nữ kia sẽ thấy và sẽ hiểu được hàm ý của cô… Đó là thứ rất quan trọng, thứ mà cô đã dùng cả tính mạng để đánh đổi.



Tinh Quân đang ngồi gõ máy tính thì màn hình di động bỗng sáng lên. Hắn nhíu mày, nhanh chóng mở ra xem, có một tin nhắn gửi tới từ Tuệ Lâm: [Bố bị thương rồi, cậu về ngay đi!]

Ngoài trời đang nắng gắt, Tinh Quân thở dài một hơi, nói với Lý Huệ phía đối diện.

“Lý Huệ, tạm thời tôi có việc gấp, cô xin nghỉ giúp tôi nhé!”

“Ừm, bao giờ anh về?” Lý Huệ nhìn vào gương mặt điển trai của hắn, quan tâm hỏi.

“Tôi không biết nữa…”

Tinh Quân thu dọn đồ đạc rồi vội vàng rời khỏi. Anh ta bắt taxi về căn hộ lấy vài thứ quan trọng, sau đó ra sân bay chọn một chuyến sớm nhất đi Brazil.

Máy bay mạnh mẽ phi lên bầu trời, nhẹ nhàng xuyên qua từng đám mây trắng bồng bềnh…

👍👍