Chương 48: Nước mắt nàng tiên cá

Ninh Diệp bận đến tối tăm mặt mũi, Trì Ngưng đoán chuyện này có liên quan đến Smith tiên sinh và mỏ đất hiếm kia.

Hắn bảo cô chịu khó chơi một mình, ấy vậy mà để cô chơi một mình thật. Ngặt một nỗi là cô không có nhiều việc làm, thỉnh thoảng giúp hắn được vài thứ, còn đâu thời gian rảnh ngoài nằm lì trong phòng ra thì cũng chỉ đi loanh quanh ngắm cây xanh tại khuôn viên khách sạn.

Phạm vi gò bó chật hẹp khiến Trì Ngưng phát rồ. Sao Paulo đẹp như vậy, cô muốn đi tham quan khắp nơi…

Một ngày, Trì Ngưng ngồi đến trước mặt hắn, ân cần mở miệng hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”

Ninh Diệp ngẩng mặt lên khỏi trang tài liệu, “Sao? Em có hứng thú?”

“Không…” Trì Ngưng lắc đầu nguầy nguậy, trong mắt ánh lên nét buồn bã.

“Anh cũng sắp xong việc rồi, chiều nay đưa em đi chơi.”

“Thật?” Hai mắt Trì Ngưng lấp lánh.

“Ừm… Vài ngày nữa chúng ta sẽ sang Thái Lan.”

Mặc dù không rõ lí do vì sao rời đi nhưng Trì Ngưng vẫn khấp khởi mừng thầm. Trùng hợp sắp tới tiệc rượu cũng tổ chức tại Thái Lan, điều đó có nghĩa là cô không cần tốn công nghĩ cách lẻn đi hay xin xỏ hắn nữa…

Nghĩ đến đây, Trì Ngưng liền che miệng tủm tỉm.

Thực ra, lí do chủ yếu khiến cô vui là vì Ninh Diệp đã dành một chút thời gian ít ỏi còn sót lại của hắn cho cô. Hành động đó thoạt nhìn đơn giản nhưng có thể chứng minh được sự quan tâm của hắn…

Ninh Diệp thấy Trì Ngưng cười tươi đẹp đến lạ thường. Gò má cô hây hây, mi mắt cong như vầng trăng non, tám cái răng trắng sáng đều như hạt bắp… Tất cả hiện ngay trước mắt hắn, chỉ cần giơ tay là có thể chạm vào.

Một gã đàn ông ba mươi tuổi trầm luân trong tình yêu, từ khi có cô, hắn thấy cuộc sống vi diệu quá, tươi đẹp quá…

Ninh Diệp bỗng nhiên bật cười, liệu tương lai hắn có phải một kẻ mù quáng vì tình yêu?

“Anh cười cái gì?” Trì Ngưng khó hiểu.

Ninh Diệp âu yếm nhìn cô, chợt, hắn ôm chầm lấy cô, giọng nói trầm ấm từ tính, “Tiểu Ngưng…” Chỉ khi đối mặt với cô, hắn mới yên tâm để lộ sự dịu dàng từ trong cốt tủy.

Trì Ngưng mỉm cười, cảm giác như có vô số sợi lông vũ đang vờn qua tim mình, mềm mại, đáng yêu.

“Em ở đây…”



Trung tâm thương mại sầm uất, người ra người vào không ngớt, không gian trang trí hoa lệ, tiếng cười nói, tiếng trò chuyện rôm rả xen lẫn vào nhau.

Tiếng phanh xe chói tai vang lên, mười chiếc Bugatti xám bạc đậu lại trước cửa trung tâm thương mại, động thái có chút phô trương.

“Ai mà giàu vậy?”

“Ông lớn nào đến Sao Paulo rồi?”

“…”

Hàng trăm ánh mắt đổ dồn về phía này, chỉ thấy từ trong ô tô, một người đàn ông lịch lãm bước ra, diện mạo ưu tú xuất chúng. Có điều, gương mặt anh ta lại quá đỗi lạnh lùng, vô tình phá vỡ vẻ đẹp trời ban, dễ dàng khiến người ta quên mất mà khϊếp sợ…

Ninh Diệp đi vòng qua đầu xe, hắn chậm rãi mở cửa giúp cô, còn rất tỉ mỉ che tay trên nóc xe tránh cho cô bị đυ.ng đầu.

“Cảm ơn!”

Trì Ngưng dịu giọng, cảm thấy ngại ngùng trước ánh mắt của bọn thuộc hạ Ninh gia. Hình như có chút nhầm lẫn ở đây, không phải cô mới là người nên mở cửa xe cho hắn sao? Hắn là lão đại mà…

Nam thanh nữ tú, trong mắt người ngoài vô cùng xứng đôi. Những tiếng khen ngợi lọt vào tai Trì Ngưng, cô căng thẳng nhìn Ninh Diệp, thấy hắn không có biểu tình gì, từ đầu chí cuối vẫn là cái “mặt sắt” quen thuộc.

Thì ra đi chơi trong lời hắn là đến trung tâm thương mại…

Đường Tiêu khẽ hắng giọng, “Lão đại, ở đây đông đúc nguy hiểm, anh hãy cẩn thận!”

Ninh Diệp nhàn nhạt gật đầu, vừa nói vừa tóm lấy eo cô, “Để lại một nửa nhân số, còn lại tản ra xung quanh!”

“Vâng!”

Bọn họ đi đến đâu đều hút mắt người nhìn đến đấy. Cũng không trách được, dẫn đầu là hai khuôn mặt cực phẩm với khí chất cao ngạo, đằng sau lại có tốp người vạm vỡ mặt lạnh hộ tống.

Tràng cảnh này khiến những người chứng kiến nảy sinh đủ mọi loại cảm xúc, hâm mộ có, ao ước có, sợ hãi có… Tuy nhiên, chỉ cần người nào tinh ý một chút sẽ phát hiện ra hành vi của họ không bình thường, phạm vi chung quanh ba mét dường như không thấy một bóng người.

“Diệp, em sợ một lát nữa trung tâm này sẽ vắng khách!” Trì Ngưng nắm áo hắn nói nhỏ.

Ninh Diệp có vẻ không hiểu, hắn nhướn mày một cách đương nhiên: “Vắng khách thì càng tốt, anh không thích nơi đông người!”

Trì Ngưng: “…”

Không muốn nói nữa, nhưng phải công nhận là cảm giác làm màu thật không tồi!

Hai người tiến vào một tiệm trang sức, một nhân viên lập tức chạy ra chào đón, trên môi là nụ cười chuẩn mực: “Xin chào quý khách, mời quý khách vào trong!”

Nhân viên nam nháy mắt ra hiệu cho mấy người khác, giọng tiếng Anh dễ nghe: “Xin hỏi tiên sinh đây, ngài muốn mua gì cho phu nhân ạ?”

Người này hiển nhiên là rất có kinh nghiệm, một câu chọc trúng điểm yếu của khách. Ninh Diệp nghe vậy hài lòng, cánh môi mỏng hé mở: “Lấy loại trang sức đắt nhất trong tiệm các anh!”

“Vâng!”

Lát sau đi ra, trên tay hắn đã xuất hiện một hộp nhung đỏ sậm, cười tươi, cung kính giới thiệu.

“Thưa tiên sinh, thưa phu nhân, đây là chiếc vòng cổ do nhà thiết kế Joseph để lại sau khi qua đời. Ông ấy đã đặt cho chiếc vòng cái tên “Nước mắt nàng tiên cá” với ngụ ý cho một tình yêu sâu nặng, thủy chung. Dù có bao nhiêu gian khó, bao nhiêu cạm bẫy, chỉ cần hai người yêu nhau thật lòng thì không gì có thể ngăn cản họ đến bên nhau…”

“Em thích không?” Ninh Diệp hỏi cô, hắn cũng không hiểu mấy lời anh ta nói.

Trì Ngưng cẩn thận nhấc chiếc vòng lên, bề mặt của nó được đính một viên đá quý xanh nước biển. Dưới ánh đèn, viên đá như được tô thêm hào quang, rực rỡ và chói mắt. Quả là một kiệt tác mang hơi thở biển cả!

“Thích… nhưng…”

“Hửm…”

Ninh Diệp nhìn vào mắt cô, trong mắt nồng đậm ý cười, chắc hẳn cô lại lo về giá.

“Thích hoặc không thích, dù kiểu gì anh cũng sẽ mua cho em.”

Dứt lời, Ninh Diệp liền nhẹ nhàng đeo chiếc vòng lên cần cổ thiên nga của cô gái. Xương quai xanh tinh mỹ kết hợp với ánh sáng tỏa ra từ đá quý khiến cô trở nên xinh đẹp và sang trọng, trông lộng lẫy không khác gì một quý cô đích thực.

Mái tóc đen nhánh vắt qua bờ vai góp phần tôn lên gương mặt thanh tú có chút gầy. Làn da trắng nõn mịn màng được bao bởi ánh sáng, Ninh Diệp dường như còn thấy cả những sợi lông tơ đáng yêu thấp thoáng trên mặt cô.

Hắn cười nhẹ hai tiếng, l*иg ngực rung rung, không hiểu vì sao dạo gần đây hắn rất thích cười, đặc biệt là mỗi khi ở gần cô.

Trì Ngưng mím môi, hai má ửng hồng như quả đào chín. Giờ phút này cô thấy thật hạnh phúc, không phải bởi vì Ninh Diệp dành tặng cho cô chiếc vòng đắt giá nhất… mà là vì hắn có thể sẵn sàng hi sinh, trả giá vì cô…

Đường Tiêu nghe lão đại nói vậy, hắn tức thời đưa thẻ cho nhân viên để thanh toán.

Ánh mắt anh ta lộ ra chút chán ghét, thiện cảm về Trì Ngưng giảm sút mấy phần, người phụ nữ này đang đào mỏ lão đại sao? Trên thế giới này, chẳng lẽ không có ai dám yêu thật lòng?

Đường Tiêu nhìn nét vui vẻ trên gương mặt Ninh Diệp, rốt cuộc không đành lòng thở dài.

Rơi vào tình yêu là khó cứu vãn nhất!

Like để cổ vũ cho mình nhé! 😚