Chương 3: Cáo trạng

Giang Oanh Oanh tưởng rằng phải giải thích với thị vệ cửa thành mới được tiến cung, không ngờ thị vệ thấy ngọc bội liền mở cửa cung.

Nàng không thể ngồi xe ngựa tiến cung, xuống xe cầm theo ô đi theo sau thái giám tới Đông Cung.

Đêm tối mưa to giàn giụa, chỉ chốc lát váy ướt đẫm nước mưa. Đi đến Đông Cung, người nàng ướt sũng, tóc đều ướt đẫm.

Giang Oanh Oanh bị đưa đến biệt việt Thái tử, điện hạ ngồi ở phía trên, trong tay cầm một quyển sách, lười biếng lật sách.

Thiếu nữ cả người ướt sũng tiến vào phòng, quỳ xuống thỉnh an, hắn giương mắt nói:

"Chuyện gì?"

"Thần nữ, cầu.... Ha thu!" Nàng nhịn không được liền hắt xì.

Thái tử thấy xung quanh váy nàng có vũng nước, nói: "Ngươi làm bẩn sàn".

Nàng sợ hãi run rẩy. Cung nữ đứng hầu trong điện càng lạnh toát lưng gáy, thầm nghĩ may không phải cung nữ phạm sai lầm, nếu không...

"Đi rửa sạch" Thái tử thu hồi ánh mắt, nhanh chóng có cung nữ đỡ nàng rời đi.

Giang Oanh Oanh choáng váng. Nàng còn chưa cầu xin, liền chọc điện hạ ghét bỏ sao?

Nhưng nàng lạnh quá, thật sự muốn tắm nước nóng rồi thay quần áo.

Các cung nữ đưa nàng đến một gian phòng có bồn tắm ấm, tỳ nữ hầu hạ nàng rửa mặt, chải tóc, nước ấm từ đỉnh đầu dội xuống...

Giang Oanh Oanh thầm nghĩ, cung nữ tay nghề thật tốt, thân thể thật thoải mái.

Nàng không biết, nước tắm này chuyên cung cấp cho cung nữ thị tẩm, nô tài hiểu rõ Điện hạ yêu sạch, liền đem người gột rửa hai lần, dùng tới hương liệu đặc chế riêng.

Một lần nữa quỳ trước mặt Thái tử, cả người nàng mang hương thơm ngào ngạt, mặc váy hồng nhạt đơn giản, váy mỏng manh như cánh ve, dễ dàng có thể rách toạc.

"Điện hạ, thần nữ muốn cầu xin... Cầu xin ngài đổi chủ thẩm vụ án". Thiếu nữ sợ hãi, nhìn nam tử ngồi ngay ngắn trước mặt.

Hắn hơi hơi nhíu mày nói: "Nữ tử không được tham gia vào chính trị".

Ô ô, thật đáng sự. Giang Oanh Oanh trong lòng xuất hiện ý muốn rút lui, nhưng đã đến đây, nàng căng thẳng tiếp tục nói: "Lư đại nhân cùng Mẫn Lan có thù cũ, sợ là Lư đại nhân sẽ đánh cho nhận tội ..."

Thái tử Lý Diễm hỏi :"Có thù cũ gì?".

"Mẫn Lan tìm người đánh gãy chân Lư Bình, cháu trai Lư Quảng."

"Hắn gieo gió gặt bão".

"Không phải! Thật ra có nguyên nhân..." Nàng khẽ cắn môi anh đào, mặt tỏ vẻ khó nói.

Lý Diễm không vội, nhàn nhạt nhìn nàng.

Giang Oanh Oanh tiếp tục nói: "Lư Bình nói xấu thần nữ, Mẫn Lan bênh vực thần nên mới có xảy ra vụ này."

"Nói xấu ngươi liền muốn đánh gãy chân người sao?" Âm thanh Lý Diễm có chút trào phúng, lại hỏi "Hắn nói cái gì?"

"Hắn nói, hắn nói..." Giang Oanh Oanh suy nghĩ trong lòng nửa ngày, trả lời "Hắn cùng vài công tử thế gia ngồi nói chuyện, nếu một ngày nào đó thần nữ thành tội nữ, bị bắt đến Lan Nhân Viện thì tốt, bọn họ liền có thể đùa giỡn thần nữ". Nói xong câu, mặt nàng đỏ bừng.

Giang - Mẫn hai nhà thân lại càng thân, mọi người đều biết. Trước đây có mấy công tử thế gia tới cửa cầu hôn đều bị từ chối.

"Lư Bình liền gãy chân?" Âm thanh trào phúng càng rõ hơn, khoé miệng hơi hơi nhấc lên.

Giang Oanh Oanh thấy hắn bên ngoài cười nhưng bên trong lại không cười, trong lòng sợ hãi. Nhưng cứ như vậy trở về, Mẫn Lan hoàn toàn hết hy vọng. Nàng bằng mọi giá, đem nguyên văn lời Lư Bình nói ra: "Lư Bình hắn còn nói, ngực thần nữ mặc xiêm y cũng căng tròn, không biết ăn gì mà to như vậy. Còn nói, ô ô" Thiếu nữ khẽ nấc vừa xinh đẹp vừa yếu ớt "Còn nói thần nữ sớm đã tư thông với nam nhân, tiểu vυ" bị người xoa lớn, ô ô ô..."

"Nga" Lý Diễm tỏ vẻ mới biết được nguyên nhân, nói thêm một câu "Điều hắn nói chính là thật sao?".