Chương 4: Con mồi

Giang Oanh Oanh mặt đỏ bừng bừng.

Trong đầu nàng trống rỗng, qua một lúc lâu mới phản ứng lại, thanh âm ủy khuất nói: "Không có, thần nữ trong sạch."

Thái tử lặng im nhìn nàng, ánh mắt thâm trầm.

Nàng tiếp tục nói "Sau đó, có kẻ lén truyền tin cho Mẫn Lan ca ca, huynh ấy biết được những lời lỗ mãn của Lư Bình, quá tức giận, bất bình cho thần nữ, mới cùng đám lưu manh nhân cơ hội đánh Lư Bình."

"Mẫn Lan là gì của ngươi." Lý Diễm tỏ vẻ không vui.

Giang Oanh Oanh thầm nghĩ trong lòng, nàng định giải thích rõ ràng nhưng sợ dài dòng lằng nhằng khiến điện hạ phiền lòng, nhưng hiện tại không còn đường lùi, tiếp tục đáp:"Giang Mẫn hai nhà có ý định kết thân với nhau ..."

"Hắn thích ngươi, ngươi cũng thích hắn sao?" Lý Diễm nghiến chặt răng, đáng tiếc Giang Oanh Oanh đang lo lắng không phát hiện ra. Nàng nghĩ nghĩ, bọn họ đều đã thầm hứa hẹn đính ước, nàng đối mặt với ánh mắt sắc bén của nam nhân, ngoan ngoãn đáp một tiếng "Ân."

Lý Diễm sắc mặt không biểu lộ cảm xúc, ngón tay ghì chặt lên quyển sách, đầu ngón tay không còn hồng hào, tím tái lại.

Nam nhân nhẹ nhàng cười một tiếng, buông sách cầm trên tay xuống, dáng vẻ lười biếng dựa vào ghế thái sư hỏi: "Ngươi định như thế nào vì Mẫn Lan cầu tình?"

Giang Oanh Oanh nghe không hiểu, đôi mắt lộ ra vẻ mê hoặc.

"Ngươi lấy cái gì trao đổi?" Lý Diễm đành phải nói thẳng ra.

"Thần nữ...." Nàng có cái gì có thể dùng làm vật trao đổi với điện hạ? Một lát sau, thiếu nữ ngẩng đầu, trịnh trọng nghiêm túc nói: "Phụ thân Oanh Oanh là quan văn, phụ thân sẽ ca ngợi công đức, tài năng xuất chúng của Điện hạ."

Lý Diễm cười lạnh một tiếng " Giang Oanh Oanh, cô yêu cầu chỗ tốt thực tế".

Thiếu nữ vẫn không hiểu rõ.

Lý Diễm thầm nghĩ một tiếng "Thật ngốc a".

"Cô là một tục nhân." Ngón tay cái xoay nhẫn bạch ngọc trên ngón trỏ tay trái, cho thấy hắn đã hết kiên nhẫn với nàng.

"Cầu điện hạ nói rõ cho thần nữ." Giang Oanh Oanh cúi đầu nói, một bộ dạng nguyện ý vượt lửa qua sông. Biểu hiện này thật sự khiến hắn buồn cười.

Lý Diễm dừng một chút, thu liễn ý cười,nói : "Ngươi có biết Đông Cung nuôi những động vật nào không?"

"Thần nữ nghe nói có chim ưng, tuyết lang, bạch hổ..."

Nam nhân không kiên nhẫn ngắt lời "Cô còn thiếu một con chim hoàng yến."

Giang Oanh Oanh nháy mắt, hai bên tai đều hồng, mắt trừng lớn nhìn về phía nam nhân ngồi trên ghế.

Người này....Như thế nào lại có ý nghĩ xấu xa vậy...