Chương 16: Vẫn như năm xưa

Cho nên cô còn cần thời gian chứng minh, hiện tại chỉ có thể đồng ý trước, cùng chờ xem.

Chỉ là hôm nay cô hạ quyết tâm đồng ý đến với anh, nhưng lại vô tình để cô nghe thấy Diệp Sâm Nam nói rằng anh đã nghĩ ra cách đuổi cô đi, điều này khiến lòng cô có chút không thoải mái.

Nhưng sau khi bình tĩnh suy nghĩ lại, cô dùng lý trí tỉnh táo nói cho cô biết, không sao cả, không sao cả, dù sao cô đến với anh cũng không phải là vì thật sự muốn nói chuyện yêu đương cùng anh.

Mọi người đều vì mục đích của riêng mình mà bất đắc dĩ có cuộc gặp mặt ngày hôm nay.

Ai cũng sẽ có nhược điểm của mình.

Tô Mính Hoàn cảm thấy rằng bây giờ cô đã nắm bắt được điểm yếu của anh.

Nghĩ lại thì, cho dù anh đã nghĩ ra cách để đuổi cô đi, có lẽ anh sẽ không trở mặt lại với cô lúc này.

Dù sao với chuyện của Trình đại tiểu thư lúc trước, ít nhiều gì anh cũng sẽ lo lắng nếu lần này mình vô tội bị liên lụy thì sẽ ra sao, sau đó Diệp lão gia sẽ tức giận đến mức cắt ước mơ bay lượn của anh tan thành mây khói.

Nghĩ như thế, trong lòng Tô Mính Hoàn đột nhiên nhẹ nhõm rất nhiều, biểu tình trên mặt từ ảm đạm lúc đầu dần dần khôi phục bình tĩnh, thậm chí còn gợi lên một nụ cười có chút đắc ý.

Chỉ cần nắm được điểm yếu của anh, cô sẽ có lòng tin.

Anh càng muốn thoát khỏi cô, cô càng muốn xem trong lòng anh chống cự nhưng lại không làm gì được cô, đó cũng là một cách trả thù năm đó bị tên kiêu ngạo này cự tuyệt.

Bên kia, Diệp Sâm Nam lười nghe đối phương nói nhảm, đã cúp điện thoại.

Tô Mính Hoàn tự hỏi trong lòng, cô có nên lặng lẽ đi vào phòng vệ sinh và quay lại lần nữa, cứ giả vờ như không nghe thấy gì và làm theo quy trình đã định trước đó một lúc, hay nên cư xử như thế nào?

Nhưng trước khi cô kịp đưa ra quyết định, Diệp Sâm Nam đã cất điện thoại, đột nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi, như thể đang chuẩn bị làm gì đó.

Kết quả là vừa quay người lại, hai người đã chạm mặt nhau, cả hai đều sửng sốt.

Diệp Sâm Nam lẳng lặng nhìn cô, đáy mắt trong veo và lạnh lẽo có ánh sáng lưu động nhưng thần sắc cũng không biểu hiện ra sự hoảng loạn hay dị thường.

Anh đại khái cũng đoán được nội dung cuộc điện thoại có khả năng bị cô nghe thấy nhưng vẫn cố gắng thể hiện sự bình tĩnh, đối diện nhìn nhau mấy giây, nhàn nhạt hỏi cô một câu: “Tới rồi à?”

Tô Mính Hoàn cảm thấy mình có chút không bằng anh.

Rõ ràng là đối phương làm chuyện trái với lương tâm, thế mà sau khi bị phát hiện, cô lại còn sinh ra vài phần chột dạ?

Người phục vụ đưa tới hai ly latte, Tô Mính Hoàn tranh thủ lúc uống cà phê để nhanh chóng điều chỉnh tốt trạng thái của mình.

Cô đem cái ly vững vàng đặt trên bàn, sau đó chậm rãi ngước mắt, đối diện với đôi mắt trầm tĩnh như mực của anh.

Diệp Sâm Nam nhàn tản mà ngồi ở sô pha, áo sơmi màu trắng, cúc áo được cài một cách tỉ mỉ đến nút trên cùng phối hợp với cà vạt màu đen.

Anh nhàn nhạt đánh giá cô, ánh mắt thực bình tĩnh, thấy cô nhìn, anh cũng không né tránh.

Hai người không tiếng động nhìn nhau một hồi, ai cũng không muốn mở miệng nói chuyện trước.

Quán cà phê người đến người đi, bọn họ bên này lại có vẻ phá lệ an tĩnh.

Tô Mính Hoàn nhìn người trước mắt một thân quần áo cơ trưởng so với năm đó càng thêm anh tuấn tuyệt mỹ, cô phát hiện khi quan sát anh ở khoảng cách gần, có một loại uy nghiêm cùng khí chất cấm dục nói không nên lời, bất chợt làm cô sinh ra một nỗi khẩn trương nho nhỏ.

Cuối cùng, vẫn là Diệp Sâm Nam tâm trạng tốt hơn nên đã mở miệng trước, anh bình tĩnh hỏi cô: “Còn cần thêm cái gì khác không?”

“Không cần.” Trên mặt cô lập tức nở một nụ cười ưu nhã, khách khí mà hỏi lại một câu: “Cái kia......... Hôm nay không có làm phiền anh chứ?”

Diệp Sâm Nam một tay đặt ở trên bàn, ngón tay nhẹ vỗ vào trên ly cà phê: “Không có.”

Tô Mính Hoàn trên khuôn mặt vẫn nở nụ cười, đột nhiên nhớ tới mục đích chính hôm nay tới nơi này liền đem túi quà tặng đưa qua, cô giải thích: “Đây là anh cả nhờ tôi mang đến cho anh, còn dặn tôi nhất định phải gặp mặt nói tiếng cảm ơn với anh.”

Diệp Sâm Nam rũ mắt nhìn hộp quà tặng, nhưng anh không bị nhãn hiệu xa xỉ của hộp quà làm cho chú ý, mà ngược lại bị những ngón tay thon dài với móng tay trắng hồng đang cầm hộp quà làm tâm anh chấn động.

Tô Mính Hoàn trời sinh có làn da trắng ngần, ngón tay lại thon dài, giống như bàn tay người mẫu trên tạp chí thời trang.

Phong cách tươi tắn, phóng khoáng, màu sắc ôn nhu, cùng với khí chất trang phục hôm nay thực phù hợp.

Kỳ thật hôm nay trước khi ra cửa cô thật sự đã cố ý nghiêm túc trang điểm một phen.

Đương nhiên cô cũng không phải là vì muốn anh lưu lại ấn tượng tốt mới cố ý làm như vậy.

Thuần túy là bởi vì lần trước rơi xuống nước một thân chật vật, hôm nay mới muốn vãn hồi một chút hình tượng mà thôi.

Cô cảm thấy, tính khí kín đáo và dịu dàng lại mang theo một chút khí chất cao lãnh, xa cách mới là bộ dáng chân thật nhất của cô.

Kẻ sĩ ba ngày không gặp, phải lau mắt mà nhìn.

Cô cảm thấy cần phải chứng minh một chút thẩm mỹ của mình hiện tại đã khác biệt rất lớn với thời học sinh rồi.

Năm đó có người cố ý đối với cô lạnh lùng, còn ở trước mặt mọi người cự tuyệt lời tỏ tình của cô.

Cô đã từng hoài nghi có phải hay không bởi vì mình lớn lên không giống nữ học bá xinh đẹp, cho nên anh mới không để ý mình?

Tuy rằng nhiều năm như vậy qua đi, đáp án này đối cô mà nói đã không còn quan trọng.