Chương 17: Hiểu lầm?

Nhưng nhiều năm trôi qua đến lúc gặp lại, anh người này cư nhiên không giống những bạn nam cùng lớp khác bị tàn phai theo thời gian, mà ngược lại càng lớn càng đẹp trai.

Nửa đời này cô đều rất mạnh mẽ, cũng kiên quyết không thể tình nguyện tụt lại phía sau, cô cảm thấy ít nhất mình không thể thua anh về mặt hình tượng, nếu không sẽ càng làm tăng lòng kiêu ngạo của anh, đến lúc đó còn cảm thấy cô không xứng với anh.

Cho nên trước khi ra ngoài, cô đã quay một video nhờ Vân Nghệ, một chuyên gia thời trang trẻ tuổi cho một số lời khuyên.

Cô chọn một bộ vest hai mảnh kiểu dáng ôn nhu, đây là sản phẩm mùa mới được một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng người Hàn Quốc tung ra vào tháng trước, hôm nay là lần đầu tiên mặc.

Vì phối hợp với bộ quần áo này, tóc cô cũng được uốn xoăn kiểu Hàn rồi cột lên kiểu đuôi ngựa cao nửa đầu.

Vân Nghệ cuối cùng cũng cho cô điểm đánh giá cao nhất, cô ấy nói tạo hình của cô hôm nay rất giống với một ngôi sao nữ nổi tiếng của Hàn Quốc. Cô ấy là nữ mà nhìn còn cảm thấy đẹp, càng đừng nói chi đến đàn ông.

Mà sự thật cũng thật là như thế.

Tuy rằng từ lúc hai người bắt đầu gặp mặt mãi cho đến hiện tại, trong vòng vài phút này, Diệp Sâm Nam đã biểu hiện thực tự nhiên.

Có lẽ là nhiều năm huấn luyện trong nghiệp vụ phi hành khiến anh cả người trở nên càng thêm trầm ổn cùng khắc chế, cho nên Tô Mính Hoàn cũng không phát hiện bất kỳ manh mối nhỏ nào.

Nhưng anh từ trước đến nay trầm ổn, sẽ không đem ánh mắt ở trên người khác phái lưu lại quá lâu, ánh mắt anh không tự chủ được mà dừng ở trên người cô không dời mắt được, khẳng định cũng là vì đối phương đích xác có sự kinh diễm động lòng người khiến anh bị hấp dẫn.

Anh nhàn nhạt liếc nhìn đôi ngón tay xinh đẹp, sau đó lại nhìn về phía Tô Mính Hoàn, khách khí mà trả lời: “Chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi, kỳ thật không cần thiết khách khí như vậy.”

“Cần thiết.” Tô Mính Hoàn vẻ mặt nghiêm túc mà nói: “Lần trước nếu không phải nhờ Diệp tiên si…..”

Cô hơi hơi dừng một chút, đột nhiên nghĩ tới cái gì, đột nhiên chuyển chủ đề, cười cười mà trêu ghẹo hỏi: “Tôi nên xưng hô Diệp tiên sinh, hay là đàn anh thì thích hợp đây?”

Lần trước ở bến du thuyền, anh cùng người khác nói chuyện cô đều nghe thấy, hiển nhiên bọn họ đã sớm nhận ra nhau, cho nên không cần cố ý làm bộ không quen biết.

Diệp Sâm Nam thật sâu liếc nhìn cô một cái, tựa như đang suy nghĩ cái gì, trong lúc nhất thời không có lập tức đáp lại cô.

Tô Mính Hoàn chỉ nghĩ là anh nói xấu sau lưng mình và bị đương sự phát hiện nên đang chột dạ, vì thế cố ý làm một bộ dáng rất rộng lượng, tiếp tục cười tủm tỉm nói: “Tôi vẫn nên kêu anh là đàn anh đi, như vậy nghe có vẻ thân thiết một chút, có lẽ còn có thể nhanh chóng bồi dưỡng cảm tình.”

Cô nói xong, vẻ mặt chân thành mà nhìn anh, lại cố ý hỏi thêm một câu: “Anh nói đúng không, đàn anh?”

Diệp Sâm Nam nhìn chằm chằm gương mặt tươi cười của cô, biểu tình lười nhác mà đạm mạc, nhìn không thấu anh đang nghĩ cái gì.

Nhưng sau khi trầm ngâm trong chốc lát, anh bỗng dưng chậm rãi cong khóe miệng, thản nhiên đáp: “Em muốn sao cũng được.”

Tô Mính Hoàn đắc ý mà cười cong khóe miệng, bỗng nhiên cảm thấy tâm tình có điểm tốt lên.

Chủ yếu là anh biết mình không vui khi thảo luận về đề tài này, trong lòng bực bội không biết làm cách nào mau chóng kết thúc cuộc gặp mặt buồn cười lại nhàm chán này, nghĩ không muốn nhiều lời thêm một chữ nào, vì vậy anh nhanh trả lời cho có để cô rời đi.

Nhưng giờ này khắc này lại không thể không biểu hiện thái độ tốt, nỗ lực làm ra vẻ khách sáo để bồi cô.

Nghĩ như vậy, Tô Mính Hoàn càng cười tươi hơn nữa, quả thực cười giảo hoạt giống như một đóa hoa nhỏ, cô còn cố ý cái hay không nói lại nói cái dở, để trong lòng anh thêm ngột ngạt: “Thật là không nghĩ tới, tôi cùng anh còn có đoạn duyên phận này. Khi anh nghe nói trong nhà có ý tác hợp chúng ta nhất định cũng rất bất ngờ phải không?”

Diệp Sâm Nam ngồi ở đó tư thái nhàn nhã, chỉ là ánh mắt thật sâu mà nhìn cô.

“Nhưng mà.” Tô Mính Hoàn cố ý giả bộ như đang nói đùa, tiếp tục cười tủm tỉm mà nói: “Tôi cảm thấy hình như anh không tình nguyện, tôi có thể hỏi nguyên nhân vì sao không?”

Diệp Sâm Nam hơi hơi rũ mắt, thong thả ung dung mà đưa cà phê lên miệng uống, không đáp hỏi lại: “Vì sao nói như vậy?”

Đặt nhẹ cái ly lên bàn, anh ngước mắt lên nhìn cô, nghĩ nghĩ, lại bổ sung thêm: “Tôi cảm thấy có thể em đã hiểu lầm.”

Hiểu lầm?

Tô Mính Hoàn đặt cánh tay lên bàn, chống cằm cười nhìn anh, ngón tay thon dài ở trên mặt bàn nhẹ nhàng gõ, nói thẳng: “Thật ra cũng không sao, dù sao tôi cũng nghe thấy rồi.”

Diệp Sâm Nam không dự đoán được cô sẽ trực tiếp nói vậy, trong một lúc không nói được cái gì.

Vừa rồi quay đầu gặp phải cô, anh liền đoán được cô khẳng định là nghe thấy được nội dung cuộc gọi của anh. Hơn nữa lần trước cô ở trên biển nghe thấy cũng là trùng hợp, mỗi lần cô nghe được đều là một ít chuyện không nên nghe, thậm chí là những lời nói không thật lòng.

Anh đang cân nhắc từ ngữ xem làm sao để giải thích cho cô hiểu, kết quả không đợi anh mở miệng, Tô Mính Hoàn lại nói tiếp.

“Con người của tôi cũng rất rộng lượng, nếu bây giờ anh trực tiếp từ chối tôi, tôi cũng sẽ không tức giận mà so đo, tính toán, đàn anh, anh cứ yên tâm đi.” Cô dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm nhẹ vào sợi tóc rũ trên vai mình, lại ý vị thâm trường mà cười nói với anh: “Dù sao cũng không phải lần đầu tiên bị từ chối, tôi đang có tâm trạng rất tốt.”

Ánh mắt Diệp Sâm Nam rất trầm tĩnh.

Cô nói một câu cuối cùng đầy thâm ý này, nghe giống như bình thường, nhưng trong lòng hai người hiểu rõ, mặc dù không nói ra nhưng đều biết là đang ám chỉ cái gì.

Chuyện này với Diệp Sâm Nam mà nói, mặc dù đã trôi qua thật lâu, nhưng lại khắc sâu trong ký ức.