Chương 20: Rất phù hợp

Cô thật sự càng nghĩ càng thấy hả giận: “Chủ ý của anh ta thật ra rất tốt, nhưng dựa vào cái gì muốn chị chủ động đi tìm trưởng bối phản đối, mất nhiều hơn được, ngược lại còn để anh ta ngồi làm ngư ông đắc lợi.”

Vân Nghệ dù sao cũng chỉ là nghe lời cô nói một bên, tình huống cụ thể cũng không biết rõ, đương nhiên là đứng ở bên cô, toàn lực ủng hộ cô.

Chỉ là cô ấy có một chút lo lắng thay Tô Mính Hoàn: “Nếu như anh ta thật sự không tình nguyện bị người trong nhà sắp xếp như chị nói, về sau chẳng may xảy ra biến cố gì thì làm sao bây giờ?

Tô Mính Hoàn không chút để ý mà cười, nói: “Hiện tại còn không phải lúc suy nghĩ về vấn đề này.”

Ít nhất, hiện tại cô có thể khẳng định, Diệp Sâm Nam tạm thời sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.

Anh bây giờ thật sự muốn phản kháng người trong nhà, hôm nay cũng sẽ không ra khỏi nhà đến gặp mặt cô.

Huống hồ An Trì nói cho cô, cuộc thi cơ trưởng năm nay của Diệp Sâm Nam sắp đến, áp lực rất lớn.

Nếu lúc trước anh có thể vì mơ ước mà thỏa hiệp với ông nội, hiện giờ chắc chắn cũng sẽ không xúc động nhất thời mà đoạn tuyệt tiền đồ.

Còn chuyện về sau…

Chỉ có thể nói rằng đi một bước tính một bước.

Cuối cùng, hôm nay là ngày cô trở về nói rõ với các trưởng bối, nói sau khi gặp mặt Diệp Sâm Nam cảm thấy rất vừa lòng, trong nhà cũng không có khả năng thúc giục bọn họ kết hôn nhanh như vậy được.

Chắc chắn là phải có một quá trình ở chung, mà quá trình ở chung này, rất có khả năng phát sinh vô số loại biến cố.

Cho nên trước lúc này, tất cả đều không cần phải lo lắng phiền não tự tìm đến.

Hiện tại cô phải làm, chính là tìm hiểu rõ một chút, mấy người trưởng bối Tô gia kia, bên trong hồ lô từng người muốn làm cái gì.

Cho nên hôm nay sau khi trở về, cô liền nắm chắc thời gian gọi một cuộc điện thoại cho một người rất quan trọng, hẹn đối phương hai ngày nữa gặp mặt nói chuyện.

Dương Diệu Văn đại khái là người hiện tại ở tập đoàn Trường Thuận mà cô tín nhiệm nhất, năm đó anh ta mới tốt nghiệp đại học tiến vào xã hội tìm việc, được ba cô phá cách chọn vào phòng thí nghiệm, sau đó lại còn để anh ta tham dự vào nghiên cứu phát minh, cùng nhau sáng lập nên bệnh viện Ích Khắc.

Chỉ là sau đó ba qua đời, chú ba tiếp quản bệnh viện Ích Khắc, bắt đầu cố ý nhắm vào từng người đã từng được ba trọng dụng.

Cuối cùng bức cho mọi người đi làm công việc khác, rồi bị điều đi nơi khác.

Dương Diệu Văn lúc trước được ba coi trọng như vậy, đương nhiên sẽ không may mắn thoát khỏi.

Hơn nữa đầu tiên là bị chú ba điều từ phòng thí nghiệm sang trưởng phòng công xưởng, anh ta có thể kiên trì được đến bây giờ, hoàn toàn là do ơn trọng dụng năm đó của ba, còn nghĩ đến một ngày có thể đem bệnh viện Ích Khắc xây dựng lại, cho nên mới tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục ở lại đến nay.

Đương nhiên, cũng còn có một nguyên nhân khác, liên quan đến bác cả.

Bác cả quý trọng nhân tài, hai năm qua đều tìm cơ hội thích hợp, nghĩ cách muốn đem Dương Diệu Văn từ công xưởng chuyển đến tổng bộ công ty nghiên cứu phát minh.

Cho nên hiện tại Dương Diệu Văn cũng coi như là làm việc dưới trướng bác cả.

Mỗi lần Tô Mính Hoàn nghỉ trở về, Dương Diệu Văn đều sẽ mời cô ăn cơm, bình thường cũng hay liên hệ, giống như coi cô thành em gái mà quan tâm.

Tô Mính Hoàn cũng coi anh ta như người bạn thân thiết của mình, gặp phải vấn đề trong học tập, thường xuyên gọi anh ta thỉnh giáo.

Lần này gặp được vấn đề, cô nghĩ, có lẽ chỉ có Dương Diệu Văn mới có thể giúp được mình.

Cô hẹn gặp mặt anh ta, là định đem bước đầu ý tưởng của mình nói cho anh ta một chút, đồng thời cũng muốn nghe ý kiến của anh ta.

Nhưng mà trước khi cùng Dương Diệu Văn gặp mặt, cô còn có chuyện cần phải làm.

Sau khi cùng Diệp Sâm Nam gặp mặt, cô cũng đã đoán trước được, ngày hôm sau bác dâu cả liền gọi điện thoại đến cho cô.

Bác dâu cả ngược lại không hỏi cô đối với Diệp Sâm Nam có cảm giác như thế nào, chỉ đặc biệt nhấn mạnh với cô, rằng Diệp Sâm Nam có ấn tượng rất tốt với cô.

“Chủ tịch Diệp tự mình gọi điện thoại cho ông nội cháu, nói ông ta lần đầu tiên nghe thấy cháu nội nhà mình khen một người con gái.” Bác dâu cả ở bên kia cười có khả năng không khép miệng lại được: “Thằng bé nói cháu có học thức, lớn lên rất xinh đẹp, còn nói cháu rất thú vị, xem ra thằng bé hẳn là rất vừa lòng với cháu đó.”

“…” Tô Mính Hoàn có hơi nghi ngờ nhíu mày, nghe xong thì sửng sốt, làm sao lại có cảm giác không tin tưởng được?

Diệp Sâm Nam coi như là đối phó với trưởng bối, cũng không đến mức giấu lương tâm khen cô như vậy được?

Cô tiện tay cầm cái gương nhỏ trên bàn sách, tự soi mặt mình.

Mặc dù cảm giác mình lớn lên quả thật không tồi, từ nhỏ cũng được giáo dục hiểu lễ nghĩa giáo dưỡng, ngày hôm qua gặp mặt biểu hiện cũng coi như là không tệ.

Nhưng mà thú vị ở chỗ nào cơ?

Cô làm anh tức thành bộ dạng này, anh còn khen cô thú vị?

“Anh ta thật sự nói như vậy sao?” Tô Mính Hoàn bán tín bán nghi hỏi.

“Đúng vậy nha!” Bác dâu cả nói cho cô: “Thằng bé còn nói cháu nới giỡn với nó, nói đời này không phải nó thì không lấy chồng ha ha ha.”

“…” Tô Mính Hoàn giật mình lập tức ngồi thẳng, đồng tử kinh ngạc mở lớn.

Anh vậy mà lại nói cả những lời thế này, còn nói cho trưởng bối?

Đầu óc của Tô Mính Hoàn còn đang ngây ngốc, bên kia bác dâu cả đã sủng nịnh trách nói: “Cháu, đứa nhỏ này cũng thật là, lần đầu tiên gặp mặt làm sao lại không chút rụt rè như vậy? Ngay cả lời này cũng đều có thể tùy tiện nói bậy!”

“…”

Tô Mính Hoàn đột nhiên muốn chết đi cho xong.

Cô hẳn nên tìm lý do nào để giải thích đây?

Dường như tìm lý do nào cũng đều không thích hợp, bọn họ cũng không có khả năng tin cô.

Tô Mính Hoàn thất bại gục đầu xuống dùng tay đỡ trán, cô thật sự không nghĩ đến Diệp Sâm Nam lại là người dối trá như vậy.

Có thể nghĩ, này nhất định là anh trả thù cô, cho nên mới nói cho trưởng bối như vậy.

Nói vậy anh cũng giống như cô, đã sớm nghĩ xong đường lui rồi, không sợ tương lai không làm được chuyện, cho nên mới dám nói lời lừa gạt với trưởng bối như vậy, ổn định lòng người trước.