Chương 21: Xấu tính, keo kiệt, nghiêm khắc?

Cô có thể tưởng tượng được, giờ phút này trên dưới Tô gia hẳn là rất vui sướиɠ, vui sướиɠ vì cuối cùng cô có thể cùng Diệp Sâm Nam ở chung.

Cho nên cô kịp thời nắm bắt được cơ hội này, ra yêu cầu với bác dâu cả: “Cháu lúc ấy chỉ là tùy tiện đùa một chút cho vui, không có ý gì đặc biệt, về sau vẫn là đừng nên nhắc lại. Cháu hiện tại còn có một chuyện khác muốn hỏi ý kiến của bác.”

Liễu Ngọc Hoa: “Được, cháu nói đi.”

“Cháu muốn vào công ty làm.” Tô Mính Hoàn nói: “Bây giờ cả ngày ở trong nhà cũng chán, bác bảo bác cả cho sắp xếp cho cháu một công việc thích hợp đi.”

Bên kia điện thoại yên tĩnh một chút.

Đại khái là chuyện gặp mặt Diệp Sâm Nam quả thật làm cho bọn họ rất vừa lòng, cho nên Liễu Ngọc Hoa rất nhanh liền cho cô một lời hứa hẹn: “Được, chốc nữa bác gọi điện nói cho bác cả cháu, để ông ấy châm chước một chút xem cháu vào bộ phận nào được.”

Hai người vừa lòng ngắt điện thoại.

Buông điện thoại xuống, Tô Mính Hoàn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, nhớ tới lời vừa rồi Liễu Ngọc Hoa nói chuyện Diệp Sâm Nam khen cô, vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng được mà cười nhạo một tiếng.

Thật sự khó có thể tưởng tượng được, những lời này là từ trong miệng Diệp Sâm Nam nói ra, tâm trạng lúc đó của anh là gì, biểu cảm như thế nào?

Đang suy nghĩ chuyện linh tinh, điện thoại liền nhận được tin nhắn.

Tô Mính Hoàn mở khóa màn hình, là người lạ, nội dung tin nhắn ngắn gọn: [ Cuối tuần này có rảnh không, cùng nhau đi ra ngoài chơi? ]

Ai vậy?

Gửi nhầm sao?

Mới vừa hoài nghi có phải người quen nào mới đổi số hay không, thì rất nhanh lại nhận được tin nhắn thứ hai: [ Tôi là Diệp Sâm Nam, đây là một số khác của tôi. ]

Tô Mính Hoàn ngẩn người nhìn điện thoại, trên đỉnh đầu chậm rãi hiện lên một dấu chấm hỏi.

Cô nhớ rõ lần trước kéo đen là một số điện thoại khác, đến bây giờ vẫn còn ở trong danh sách đen chưa kéo ra.

Không nghĩ đến anh thế nhưng còn có hai số!

Cho nên, anh như này là thay đổi muốn hẹn cô cuối tuần hẹn hò sao?

Cô có chút mơ màng không biết cô nên đi hay không.

Cũng không có lời nào, dựa vào trạng thái hiện tại của hai người bọn họ, quan hệ xấu hổ như vậy, cô có thể cùng anh đi chơi cái gì?

Tô Mính Hoàn đã suy nghĩ tin nhắn này rất lâu, cuối cùng cũng phải nhắn trả lời lại: [ Tạm thời còn không rõ lắm cuối tuần có sắp xếp hay không, nếu không thì thứ bảy nói lại sau. ]

Giả vờ cho có lệ trước mặt trưởng bối thì không tính, nhưng cần thiết phải giống như cặp đôi, nói chuyện yêu đương cho bọn họ xem sao?

Trong nháy mắt tạm thời không quyết định được, vì thế cô dứt khoát đem vấn đề này tạm gác xuống, định chờ đến thứ bảy rồi xem tâm tình.

Tâm tình tốt thì đi, tâm tình không tốt liền tùy tiện tìm một cái cớ từ chối.

**

Buổi tối thứ sáu, cô dựa theo thời gian hẹn trước, cùng Dương Diệu Văn ăn cơm tối tại một nhà hàng cơm Tây.

Hai người ngồi gần cửa sổ, đầu thu gió đêm thổi, bữa ăn tối trò chuyện ngoài trời, thỉnh thoảng ngắm cảnh ở nơi xa.

Bờ sông đối diện có ba tòa nhà quy mô lớn gộp lại, cao chót vót. Trên mái nhà là logo đánh dấu tập đoàn Diệp thị, ánh đèn chiếu sáng, ở trong màn đêm vô cùng thu hút.

Dương Diệu Văn lần trước gặp Tô Mính Hoàn là thời điểm tết âm Lịch, thời gian nửa năm, anh ta phát hiện cô lại gầy đi: “Có phải chuyện chủ tịch sắp xếp liên hôn cho em không, làm tâm trạng em không tốt, làm sao lại có cảm giác trạng thái có chút không tốt lắm?”

Tô Mính Hoàn dời tầm mắt nhìn từ phía xa lại, nhìn về phía người đàn ông trung niên đối diện.

Dương Diệu Văn so với cô lớn hơn mười mấy tuổi, bởi vì áp lực công việc, chưa đến 40 tuổi, đã sinh ra không ít tóc bạc, cho nên thoạt nhìn so với bạn cùng trang lứa già hơn một chút.

Tô Mính Hoàn cười: “Anh cũng nghe nói sao.”

Dương Diệu Văn gật đầu, cũng theo bản năng nhìn về phía logo tập đoàn Diệp thị, Y thành nổi danh nhất là logo xí nghiệp, điểm xuyết cho toàn bộ cảnh đêm thành thị.

“Hơn nữa, năm đó chủ tịch Diệp nằm viện, lúc anh cùng bác bả đến thăm bệnh, vừa vặn gặp qua Diệp công tử của Diệp gia kia.” Dương Diệu Văn từ đáy lòng bình luận một câu: “Tiểu tử này lớn lên thật sự không tồi, giống như minh tinh điện ảnh.”

Tô Mính Hoàn hơi trợn mắt, nhưng vẫn nhịn xuống, nhàn nhạt phun một câu: “Đẹp cũng không thể có cơm ăn.”



Diệp Sâm Nam có người bạn mới từ nước ngoài về khởi nghiệp, hai người nhiều năm không gặp, buổi tối cùng hẹn ở một nhà hàng ven bờ sông ăn cơm.

Ai ngờ vừa đúng lúc, mới vừa vào cửa, dường như nhìn thấy người quen.

Tô Mính Hoàn ngồi bên cửa sổ, trên đỉnh đầu là chùm đèn thủy tinh, chiếu thẳng vào gương mặt xinh đẹp tinh xảo của cô.

Trên người mặc váy màu đen, cánh tay và đôi dài chân thẳng tắp lõα ɭồ bên ngoài, màu da trắng nõn.

Mái tóc xoăn dài mềm mại tùy ý xõa ra, vài sợi rũ trên vai, xương quai xanh như ẩn như hiện.

Diệp Sâm Nam dưới sự dẫn đường của người phục vụ, đi về hướng bên này.

Đại khái là cô cùng Dương Diệu Văn nói chuyện quá nhập tâm, cho nên mãi đến khi anh ngồi xuống vị trí sau lưng cô, cô cũng chưa từng phát hiện ra anh.

Hơn nữa dường như anh còn nghe thấy được, vấn đề bọn họ nói, xuất hiện tên của anh.

Cách một bức tường cây cao nửa người, âm thanh sau lưng không lớn không nhỏ.

Dương Diệu Văn nói: “Nhưng mà nói thật sự, gia thế Diệp gia tốt như vậy, nếu thật sự kết hôn cũng coi như là lựa chọn tốt. Hơn nữa hai người cũng được gọi là trai tài gái sắc, các phương diện đều rất xứng đôi.”

Tô Mính Hoàn suy nghĩ một chút, không chút để ý nói: “Em không thấy như vậy.”

Dương Diệu Văn buồn cười: “Vì sao?”

“Trước đây hai ngày em mới gặp mặt anh ta.” Tô Mính Hoàn nghĩ không thể vì người ta uy phong hơn mà diệt chí khí của mình, cho nên cố ý mang theo chút ân oán cá nhân, cũng vô cùng không khách quan mà bình luận: “Cảm giác lớn lên cũng chỉ như vậy. Trước kia những người theo đuổi em đẹp trai hơn anh ta đầy, anh ta cũng chỉ có thể coi như là một một người đẹp trai bình thường thôi. Còn về gia thế, tuy rằng chúng ta ở chỗ này nói là rất lợi hại, nhưng người ta cũng phải sẵn sàng tiêu tiền vì mình nha. Em nhìn cái khuôn mặt không thể tin tưởng được của anh ta, cảm giác rằng anh ta là một người xấu tính, keo kiệt, nghiêm khắc ngay cả sính lễ cũng không cam lòng cho thêm một chút tiền nào đâu.”

Xấu tính keo kiệt nghiêm khắc ngay cả sính lễ cũng không cam lòng cho thêm một chút tiền nào?

Anh sao?

Diệp Sâm Nam ở góc tường nghe được: ???