Chương 22

Tô Mính Hoàn thể hiện sự nghiêm túc, hơn nữa đem chuyện xưa nói nửa thật nửa giả, nghe qua giống như thật sự có chuyện như vậy.

“Hơn nữa em còn tìm người hỏi thăm qua, nghe nói trước kia anh ta vốn dĩ đã từng có một đối tượng liên hôn, hình như là lúc học cấp ba đã sớm yêu cô bạch nguyệt quang này.” Tô Mính Hoàn nói đến chỗ này, bỗng nhiên chuyển chủ đề hỏi Dương Diệu Văn: “Ừm đúng rồi, nghe nói đàn ông các anh đối với bạch nguyệt quang đều có một loại chấp niệm yêu mà không được, có phải như vậy hay không?”

Dương Diệu Văn cười ha ha: “Cái này anh cũng không biết, bởi vì anh và chị của em đều là mối tình đầu của nhau.”

Anh đang nói, khóe mắt nhìn thấy có một người đàn ông tuấn lãng trẻ tuổi đang đi về phía mình, toàn thân lộ ra khí chất tinh anh nhưng nhìn rất lạ mặt, chắc là chưa từng quen biết.

Anh liếc mắt nhìn lướt qua người kia, thấy đối phương ngồi xuống trong một gian nhỏ phía trước, anh lại một lần nữa kéo suy nghĩ về tiếp tục hỏi Tô Mính Hoàn: “Có điều em tìm ai hỏi thăm xem, xác định tin tức này có thể tin được không?”

Tô Mính Hoàn dừng một chút, khẳng định nói: “Đương nhiên!”

Cho dù tin tức mà An Trì giúp cô hỏi thăm có khả năng lầm lẫn nhưng có một số việc, kỳ thật đương sự đã tự mình nói với cô đã từ rất sớm, sao có thể là giả được?

Thật ra cô đã sớm biết, nghe Trương tiểu công tử nói Diệp Sâm Nam từng có hôn ước với một cô gái người Mỹ gốc Hoa, tên là Mễ Kỳ.

Năm đó lúc còn học cấp ba, cô ấy chính là một nữ học bá, đột nhiên chuyển đến trường trung học thực nghiệm của bọn họ, còn thường xuyên cùng Diệp Sâm Nam đến thư viện.

Nếu không phải bởi vì cô ấy, có lẽ ấn tượng của cô đối với chuyện này cũng sẽ không khắc sâu như vậy.

Thời điểm cô lên mười một, Diệp Sâm Nam đã tốt nghiệp.

Theo lý thuyết, chuyện năm lớp mười cô tỏ tình thất bại bị mọi người biết cũng đã qua rồi, sẽ không còn ai lấy chuyện này ra để cười nhạo cô nữa

Nhưng sau đó chính vì cô gái con lai tên Mễ Kỳ này lại đẩy cô lên đầu sóng ngọn gió của lời đồn đãi, làm hủy hoại triệt để thanh danh của cô ở trong trường học.

Có điều chuyện này đã qua lâu rồi, nên cô không muốn đem quá trình không mấy tốt đẹp này một năm một mười nhớ lại làm chi nữa.

Cho nên cô chỉ đơn giản nói với Dương Diệu Văn: “Anh và cô gái con lai đó không chỉ là thanh mai trúc mã, hơn nữa các trưởng bối trong nhà cũng đã cho hai người họ định hôn sự từ nhỏ, tình cảm rất tốt.”

Dương Diệu Văn xác thật ngoài ý muốn: “Còn có chuyện này nữa sao?”

........

Mà giờ khắc này, người cũng có cảm giác bất ngờ giống như Dương Diệu Văn chính là người đàn ông trẻ tuổi ngồi đối diện Diệp Sâm Nam.

Phó Thiếu Diễn cùng Diệp Sâm Nam mới chân chính là bạn thời thơ ấu, đại khái từ lúc còn mặc quần đũng, hai người đã biết nhau rồi.

Tuy rằng lúc học cấp hai, Phó Thiếu Diễn bởi vì cha mẹ bận công tác không rảnh chăm sóc anh đem anh giao cho ông ngoại bên kia ở mấy năm, nhưng lúc học mười một, vì gia đình xảy ra biến cố mà về lại thành phố này, học cùng lớp với Diệp Sâm Nam.

“Sao tôi lại không biết cậu với Mễ Kỳ năm đó đã từng yêu nhau vậy?”

Về chuyện của Mễ Kỳ và Diệp Sâm Nam, Phó Thiếu Diễn thật ra cũng biết một ít. Nhưng không thể coi là thanh mai trúc mã được, có thể bởi vì hai nhà có giao tình nên khi còn nhỏ chắc có gặp mặt qua vài lần.

Hơn nữa vị Mễ Kỳ tiểu thư kia có ông nội là người Mỹ nên cô từ nhỏ lớn lên ở nước Mỹ. Sau khi cha mẹ ly hôn, lúc mười mấy tuổi mới trở về Trung Quốc, sao có thể cùng Diệp Sâm Nam có giao tình từ nhỏ được?

Diệp Sâm Nam nhếch miệng cười khẽ, tiếng nói tản mạn: “Chính tôi cũng không biết chuyện này, làm sao cậu biết được chứ?”

Phó Thiếu Diễn nghe Tô Mính Hoàn ở cách gian nhỏ sau lưng không ngừng nói chuyện, thật có chút buồn cười.

Mấy ngày trước Diệp Sâm Nam đi nước ngoài không có ở nhà, nên phái mấy người khác đến đón anh, anh cũng nghe bọn họ kể một ít về tình hình của Diệp Sâm Nam hai năm nay.

Vừa rồi nghe cuộc nói chuyện bên kia anh cũng đã xác định cô gái này hiện tại cùng Diệp Sâm Nam có chút quan hệ gì đó.

Vì thế liền nói đùa: “Sao cậu không qua đó chào hỏi một cái thuận tiện giải thích một chút?”

Diệp Sâm Nam trầm ngâm nửa giây, ý vị không rõ mà nói: “Khó lắm mới nghe được người khác đánh giá “đúng” về tôi như vậy, qua đó cắt ngang lại không thú vị.”

Phó Thiếu Diễn chỉ cười không nói.

Tô Mính Hoàn không phát hiện điều gì, hoàn toàn không biết có tai vách mạch rừng, một điểm cũng chưa ý thức được nội dung cuộc nói chuyện của mình cùng Dương Diệu Văn đêm nay, tất cả đều bị hai con người đó nghe thấy hết rồi.

Cuối cùng Dương Diệu Văn hỏi cô: “Nếu đã biết những việc này, vậy em hiện tại suy xét như thế nào?”

Tô Mính Hoàn một lần nữa cầm lấy cái thìa, giống như suy tư cái gì đó mà uống một ngụm canh, lại cân nhắc một giây, mới từ tốn nói: “Dù sao liên hôn cũng rất quan trọng. Nếu ông nội thật sự có thể giữ lời thì có thể tính đoạn hôn nhân này chỉ là một giao dịch, em cảm thấy cũng rất có lời.”

Cô nói xong, lại dừng hai giây, cuối cùng ngẩng đầu nhìn Dương Diệu Văn, giống như không sao cả mà mỉm cười.

Dương Diệu Văn biết mình khuyên cô nhiều cũng vô ích, hơn nữa từ góc độ nào đó mà nói, anh cũng tán đồng lựa chọn này của cô.

Dù sao con người vẫn luôn phải sống trong hiện thực, đặc biệt là những người con cháu hào môn như bọn họ, từ khi sinh ra liền bị định đoạt phải đi con đường này.

Cho nên anh muốn cho cô thấy mình vẫn sẽ luôn làm hậu thuẫn cho cô: “Chỉ cần em hạ quyết tâm, anh nhất định sẽ toàn lực giúp đỡ em.”