Chương 23

Mấy năm nay, anh vẫn luôn hy vọng công ty dược Ích Khắc có thể trở về là thương hiệu đỉnh cao như năm nào.

Này không chỉ là tâm huyết của sư phụ năm đó mà cũng là tâm nguyện của anh.

Nhưng ở công ty anh thấp cổ bé họng, lại bị Tô Anh Huân chèn ép, nếu không có chú của Tô Mính Hoàn trọng dụng và đề bạt, có lẽ anh cũng không cố gắng đi được đến hiện tại mà đã sớm từ chức.

Hiện giờ Tô Mính Hoàn đã trở lại, lại hạ quyết tâm muốn thay cha cô lấy lại sĩ khí, đáy lòng anh rất vui mừng và kích động: “Nếu sư phụ biết, nhất định cũng sẽ rất vui vẻ.”

Tô Mính Hoàn ngồi đoan chính, lưng thẳng tắp.

Cô nhìn Dương Diệu Văn, đây là người bạn thân duy nhất có thể nghe cô kể hết tâm sự, lại kiên quyết nói: “Em nhất định sẽ đem tất cả mọi thứ thuộc về cha em mà đoạt lại từ trong tay Tô Anh Huân.”

Dương Diệu Văn giơ chén rượu lên: “Chúc cho chúng ta có thể sớm hoàn thành ước nguyện.”

Hai người thoả mãn cùng nhau uống một hơi cạn sạch.

Buông chén rượu ra, Tô Mính Hoàn tiếp tục trở về nội dung chính mà đêm nay cô cùng Dương Diệu Văn gặp mặt, cười cười: “Thật ra hôm nay em có một tin tức tốt muốn chia sẻ cho anh biết.”

Cô nói cho Dương Diệu Văn biết, chú của cô đã đáp ứng cho cô thứ hai đến công ty làm việc, trước mắt sẽ làm quen một chút nghiệp vụ.

“Bây giờ cũng không biết đến lúc đó sẽ đem em sắp xếp vào vị trí nào, nhưng khẳng định sẽ không cho em tiếp xúc với hạng mục quan trọng.” Tô Mính Hoàn nói: “Bọn họ cũng đều biết lần này em trở về với mục đích gì, cho nên nhất định sẽ đề phòng em.”

Dương Diệu Văn đại khái cũng hiểu ý tứ của cô: “Anh có thể giúp em cái gì không?”

Tô Mính Hoàn gật đầu: “Thật đúng là muốn nhờ anh giúp em một chuyện gấp, nhưng không biết anh ở trong công ty có tiện giúp hay không.”

Dương Diệu Văn: “Trước nói anh nghe một chút xem sao.”

Tô Mính Hoàn suy nghĩ một chút, đây là chuyện tương đối bí mật, khác với việc phàn nàn vì tức giận cá nhân với Diệp Sâm Nam.

Cho nên vì muốn an toàn, cô quyết định chờ lát nữa vào trong xe rồi mới nói với Dương Diệu Văn.

Hai người ăn cũng không sai biệt lắm, không lâu sau liền rời khỏi nhà hàng.

Thấy bọn họ đi rồi, Phó Thiếu Diễn nhìn Diệp Sâm Nam phía đối diện từ nãy giờ vẫn im lặng chưa nói lời nào, anh bỗng muốn đùa giỡn một chút, không nhanh không chậm mà mở miệng: “Hôm nay thật đúng là trùng hợp.”

May mắn nghe được một nội dung xuất sắc như vậy, thật muốn học hỏi một chút.

Diệp Sâm Nam buông dao nĩa, có lẽ là bởi vì những lời vừa rồi đã ảnh hưởng đến khẩu vị của anh, anh đột nhiên không có hứng ăn nữa.

Anh cầm lấy khăn giấy thong thả ung dung mà lau miệng, sau đó lại lau tay, bỗng nhiên cười nhạo một tiếng.

Phó Thiếu Diễn biết anh có nỗi khổ, mọi việc khó lưỡng toàn, mặc dù là người phóng khoáng tiêu sái như Diệp Sâm Nam, cũng có bất đắc dĩ của chính mình.

Diệp Sâm Nam tự giễu nói: “Kỳ thật cô ấy nói cũng không phải không có đạo lý.”

“...........” Phó Thiếu Diễn kỳ quái mà liếc anh một cái, cảm thấy hình như có điểm không thích hợp: “Này không giống như những gì mà cậu sẽ nói.”

Mấy anh em từ nhỏ chơi với nhau đến lớn, ai không biết Diệp Sâm Nam anh mạnh mẽ và kiêu ngạo đến cỡ nào.

Mặc dù không có biện pháp cự tuyệt trong nhà an bài liên hôn, nhưng với tính tình của anh, khẳng định cũng sẽ chọn một người nghe lời ngoan ngoãn, mọi chuyện đều nghe theo anh, nhân nhượng anh, có thể bị anh hoàn toàn khống chế.

Nhưng qua cuộc nói chuyện vừa rồi, có thể khẳng định chắc chắn vị tam tiểu thư Tô gia này tuyệt đối không phải người chỉ biết hưởng thụ cẩm y ngọc thực, giàu có, đại tiểu thư xinh đẹp lại nông cạn, ngốc bạch ngọt.

Đây là người có dã tâm, hơn nữa dã tâm tựa hồ còn không nhỏ.

Diệp Sâm Nam cũng cảm thấy rất lạ, bởi vì mặc kệ là người nào nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi, chắc canh sẽ cảm thấy không thoải mái.

Nhưng giờ khắc này, anh hình như cũng không có thất vọng, chỉ là cảm thấy có chút bực bội cùng có chút buồn cười.

Anh ra vẻ bi thương buông tiếng thở dài, thản nhiên mà cảm khái nói: “Thời nay đã khác xưa rồi, trước kia còn có thể kiếm cớ để trốn tránh, nhưng hiện tại, qua hai năm nữa tôi bước sang hàng ba rồi, rào cản này sớm hay muộn gì cũng đến. Không bằng đối mặt giải quyết sớm một chút, về sau còn có thể an tâm làm việc của mình.”

Phó Thiếu Diễn nửa tin nửa ngờ: “Thật sự đồng ý làm vậy?”

Diệp Sâm Nam thần sắc không rõ mà nhìn về phía Phó Thiếu Diễn, giọng thoải mái nói: “Cậu nói xem?”

**

Tô Mính Hoàn đơn giản nói sự tình cho Dương Diệu Văn biết, sau khi thương lượng xong, hai người thống nhất ý kiến, chuẩn bị tạm biệt nhau để về nhà.

Đúng vào lúc này, Tô Mính Hoàn mới vừa duỗi tay mở cửa xe.

Dương Diệu Văn tầm mắt vừa chuyển, thoáng nhìn thấy từ cửa chính nhà hàng có hai người đàn ông trẻ tuổi đi ra hình như nhìn rất quen mặt.

Trong đó một người hình như là thanh niên đang đi làm, vừa rồi ngồi ở gian nhỏ kế bên bọn họ.

Mà người bạn khác đi bên cạnh anh...........

Dương Diệu Văn nghiêng đầu nhìn chằm chằm người này một giây, sau đó thần sắc khẽ biến.

“Từ từ đã Mính Hoàn.”

Tô Mính Hoàn dừng lại một chút, không rõ nguyên do mà quay đầu lại hỏi: “Còn có chuyện gì nữa?”

Dương Diệu Văn chỉ chỉ về hướng Diệp Sâm Nam, Tô Mính Hoàn quay đầu lại nhìn theo phương hướng mà anh chỉ.

Chỉ thấy bởi vì Diệp Sâm Nam kia dáng người cùng diện mạo quá nổi bật, cô lập tức nhận ra, cảm thấy hơi bất ngờ một chút: “Tại sao anh ta lại ở chỗ này?”

Nhìn theo hai người Diệp Sâm Nam lên một chiếc Porsche màu trắng, Dương Diệu Văn mới kể cho cô nghe vừa rồi ở nhà hàng nhìn thấy người bên cạnh Diệp Sâm Nam ngồi ở cái gian nhỏ sau lưng bọn họ: “Em nghĩ lúc nãy chúng ta nói chuyện có bị bọn họ nghe thấy không?”

Tô Mính Hoàn nghe vậy, liền ý thức được cái gì, cả người nháy mắt cứng lại một chút.

Cô quay đầu lại mờ mịt mà nhìn về phía Dương Diệu Văn, nhanh chóng ở trong đầu nhớ lại một lần, lúc nãy cô ăn cơm đã nói những chuyện gì?

???

“.....................”

Dương Diệu Văn có chút lo lắng: “Nếu như anh ta thật sự đều nghe thấy được, sẽ không ảnh hưởng đến dự tính của em chứ?”