Chương 28

Mấy người đàn ông đi cùng Diệp Sâm Nam đi về phía đó đứng, mỗi người đều cao lớn chân dài, tự mang theo khí chất áp bức, trong chốc lát lực chú ý đều đặt ở trên người bọn họ, ai cũng không muốn hành động thiếu suy nghĩ.

“Tôi cảm thấy chuyện này chắc chắn là có cái gì đó hiểu nhầm.” Diệp Sâm Nam xỏ tay túi quần đứng đó, từ trên cao nhìn xuống Dương Nhuận Hiên và bạn gái hắn, không nhanh không chậm mà nói: “Nếu không chúng ta tìm một nơi yên tĩnh lại thương lượng đi?”

“Thương lượng cái gì?” Dương Nhuận Hiên không phục từ trên sô pha đứng dậy, đỏ mặt tía tai kêu gào với Diệp Sâm Nam: “Bọn họ xông tới như mấy người đàn bà đánh đá cầm bình rượu đánh người, hôm nay nhất định phải trả giá đắt!”

Đôi mắt đen nhánh của Diệp Sâm Nam chậm rãi chuyển qua liếc mắt nhìn hắn, mặt vô cảm quay đầu lại, căn bản lười phản ứng lại hắn ta, trực tiếp cùng người anh em bên cạnh nói chuyện: “Cậu mang Tống tiểu thư lập tức đi đến bệnh viện gần nhất kiểm tra, nếu như có gì không thoải mái, tôi chịu trách nhiệm toàn bộ.”

Dương Nhuận Hiên bị làm lơ, vốn đã tức nghẹn một bụng, lần này lại càng không nhịn được, duỗi tay chỉ thẳng vào mặt Diệp Sâm Nam hét lên: “Anh con mẹ nó nói như vậy là thế nào, có hỏi tôi…”

Một câu còn chưa nói xong, “chát” một tiếng, một bàn tay dứt khoát dừng lại trên mặt hắn, khiến đầu hắn lệch sang một bên.

Tống tiểu thư thấy Dương Nhuận Hiên một chút nhãn lực cũng không có, từ trên sô pha đứng dậy quyết đoán cho hắn một cái tát.

Trong lòng cô ta vốn dĩ tức giận, hơn nữa chuyện mới xảy ra vừa rồi còn chưa có hiểu rõ, cô ta vừa vặn tức giận không có chỗ phát tiết, hướng về phía Dương Nhuận Hiên cả giận nói: “Chuyện ngày hôm nay ngày mai tôi lại tìm anh tính sổ!”

Cô ta buông lời nói xong, trực tiếp dẫm lên giày cao gót rời đi.

Người anh em đứng bên cạnh Diệp Sâm Nam cũng lập tức đi ra cửa, Dương Nhuận Hiên bị đánh ngốc, nhìn về phía bóng dáng bạn gái rời đi, lại nhìn đám người đàn ông cao lớn xung quanh, phát hiện bản thân thế nhưng lại một mình đơn độc, lá gan bắt đầu chột dạ.

Hắn đứng tại chỗ, hai tay nắm chặt thành quyền lưỡng lự hai giây, quay đầu lại nghiến răng nghiến lời trừng mắt nhìn Tô Mính Hoàn và Vân Nghệ, rồi cũng đi theo ra ngoài.

“Anh Sâm Nam, người này là ai?”

Vừa rồi Diệp Sâm Nam muốn đoàn người lại đây giúp đỡ, mọi người đều không hiểu vì sao, khó hiểu từ trước đến nay anh đều không thích lo chuyện bao đồng, làm thế nào lại đột nhiên muốn nhúng tay vào loại chuyện rách nát này.

Nhưng cẩn thận mà cân nhắc lại, lại giống như hiểu ra cái gì đó…

Đàn ông có xuất đầu vì phụ nữ có thể là vì cái gì?

Vậy chắc chắn là giữa hai người có một chút gì đó quan hệ không tầm thường.

“Mọi người uống đủ rồi thì về trước, không cần chờ tôi.”

Diệp Sâm Nam không chịu nói rõ, cũng không có ai dám tiếp tục truy vấn.

Anh móc một tấm thẻ từ trong túi ra và đưa nó cho giám đốc quán bar bên cạnh: “Ông nói chuyện cùng với ông chủ của mình một tiếng, tổn thất đêm nay tính cho tôi.”

Giám đốc nhận thẻ rời đi, người xung quanh xem náo nhiệt thấy mọi chuyện nhanh như vậy đã được giải quyết xong, không xem được náo nhiệt nữa liền lục tục rời đi.

Mọi chuyện được xử lí không tồi lắm, Diệp Sâm Nam lúc này đến đến trước mặt Tô Mính Hoàn, cúi đầu hứng thú đánh giá cô.

Tô Mính Hoàn lúc trước cũng sẽ không nghĩ đến sẽ đυ.ng phải người quen, hơn nữa người quen này lại không phải là ai khác, thế nhưng lại là người mà cô không muốn gặp được nhất.

Cô nhớ lại bộ dạng hùng hổ mới vừa rồi của mình kia, tự nhiên cũng có chút xấu hổ, giơ tay cọ cọ múi: “Cái kia… Cảm ơn, lại tạo cho anh thêm một phiền toái…”

Diệp Sâm Nam không trả lời.

Trầm mặc ba giây.

Sau đó bỗng nhiên duỗi tay ra, đẩy một tầng tóc mái mỏng che đậy trên trán Tô Mính Hoàn ra, mắt nhìn nơi thâm tím trên trán của cô.

Đầu ngón tay anh hơi lạnh, lúc chạm vào da thịt của cô, làm cô không nhịn được mà rùng mình một cái, lùi về sau rụt cổ lại, ngửa đầu kinh ngạc nhìn anh.

Diệp Sâm Nam dừng một chút, thu hồi tay lại, cúi đầu nhìn cô, nói không rõ là châm chọc hay là khen ngợi: “Thân thủ cũng không tồi lắm.”

“…” Tô Mính Hoàn không nói lời nào, bởi vì chột dạ, liếʍ liếʍ đôi môi khô, ương ngạnh giải thích: “Thật ra, chuyện không phải như anh nhìn thấy đâu. Tôi ngày thường cũng không như vậy…”

Nói một nửa, đột nhiên dừng lại.

Diệp Sâm Nam đem cô từ trên sô pha kéo lên, lật lòng bàn tay cô lên nhìn, máu đọng không nhiều lắm, miệng vết thương hẳn là không sâu, nhưng cũng nên đi bệnh viện tiêu độc xử lí một chút, tốt nhất là kịp thời tiêm một mũi uốn ván để phòng ngừa.

**

Lúc từ quán bar đi ra ngoài, đám anh em của Diệp Sâm Nam vẫn còn ở đó chưa rời đi.

Tô Mính Hoàn đi theo phía sau Diệp Sâm Nam, mấy người công tử quần áo ngăn nắp chào đón, ánh mắt không ngừng đánh giá trên người cô.

Có người đàn ông nhìn cũng xấp xỉ tuổi Diệp Sâm Nam tiến đến quàng cổ anh, cười ha hả hỏi: “Anh Sâm Nam, đây là chị dâu à?”

Chị dâu?

Tô Mính Hoàn nghe được da đầu tê rần.

Diệp Sâm Nam quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, Tô Mính Hoàn lập tức điều chỉnh lại tốt trạng thái, thẳng thắn nhìn anh, lại nhìn về phía một đám con trai đứng bên cạnh anh, khóe môi nhộn nhạo ôn nhu cười đáp lại.

Nếu như Diệp Sâm Nam không mở miệng, cô cũng không thể nhận lung tung, đơn giản chỉ tùy theo người khác suy đoán.

Kết quả giây tiếp theo, liền nghe thấy Diệp Sâm Nam cố tình tận lực né tránh hiềm nghi hướng về phía bạn bè anh giới thiệu: “Vị này chính là Tô tiểu thư.”