Chương 29: Có mắt như mù

Tô Mính Hoàn không biết chuyện cô liên hôn cùng Diệp gia, bạn bè của Diệp Sâm Nam đều đã nghe phong phanh rồi.

Mà Diệp Sâm Nam chỉ thuần túy lo lắng rằng đám con trai bên cạnh anh ầm ĩ trong chốc lát không dừng lại được, nháo đến một mình cô là con gái xấu hổ, cho nên mới giới thiệu cô, cũng yên lặng cho bọn họ một ánh mắt dừng lại.

Tô Mính Hoàn ngoài mặt không có biến hóa gì, nhưng trong lòng lại âm thầm cười lạnh một tiếng, lại không nói gì mà liếc nhìn Diệp Sâm Nam một cái.

Chẳng lẽ anh vẫn còn vì lần trước cô nói bậy ở sau lưng anh mà canh cánh trong lòng?

Vừa rồi ở quán bar, trong nháy mắt cô còn cảm thấy người đàn ông này vẫn không tồi, đại lượng, coi trọng đại cục, không so đo hiềm khích trước đây là xả thân tới giúp cô.

Nhưng lúc này thấy bộ dạng nóng lòng muốn phủi sạch quan hệ cùng cô, một chút hảo cảm trong nháy mắt liền biến mất không còn một chút nào.

“Hóa ra là Tô tiểu thư, thật đúng là xinh đẹp.” Người đàn ông trẻ tuổi duỗi tay về phía cô, cười tủm tỉm tự mình giới thiệu: “Lần đầu gặp mặt, chào cô chào cô. Tôi tên là tiểu Trình, là bạn của anh Sâm Nam.”

Tô Mính Hoàn cũng nhanh chóng đáp lại, cười nắm tay đối phương, đồng dạng ăn nói dễ nghe: “Quả nhiên người đẹp đều chơi cùng người đẹp, bạn bè bên cạnh đàn anh mỗi người lớn lên đều đẹp như vậy.”

Như lời Tô Mính Hoàn nói, người tên Tiểu Trình này, không chỉ có lớn lên đẹp trai, hơn nữa còn vô cùng biết ăn nói, linh hoạt khéo léo đưa đẩy người khác.

Mấy năm trước, anh ta bắt đầu tự mình khởi nghiệp, thông qua bạn bè giới thiệu quan biết Diệp Sâm Nam.

Diệp Sâm Nam tuy rằng biết anh ta muốn lấy lòng mình chắp nối quan hệ với Diệp gia, nhưng vẫn coi là người không tồi, làm buôn bán hiểu biết chừng mực, giúp anh ta vùng ba qua lại vài lần, cũng coi như là có ơn giúp đỡ.

Tiểu Trình vì thế rất cảm kích anh, bình thường đều đem anh giống như người anh soi sáng.

Hiện tại biết rõ Tô Mính Hoàn rất có khả năng có thể trở thành con dâu Diệp gia, vì thế lại bắt đầu công cuộc làm con rồng thổi phồng, muốn cho thiếu phu nhân tương lại một ấn tượng tốt.

“Nào có nào có, bộ dáng cũng coi như không mất mặt mà thôi.” Tuy ngoài mặt Tiểu Trình nói như vậy, nhưng sớm đã bị khen đến tim nở đầy hoa.

Anh ta còn muốn gần gũi hơn một chút vị Tô tiểu thư định liên hôn với Diệp Sâm Nam trong lời đồn này, vì thế tiếp tục nắm tay cô cùng nhau hàn huyên nói chuyện: “Tô tiểu thư năm nay hẳn là mới vừa tốt nghiệp đại học đi, nhìn rất giống cô gái nhỏ 18 tuổi, lớn lên xinh đẹp như vậy, lại ôn nhu lễ phép, ở trong trường nhất định có rất nhiều người theo đuổi đi?”

Làm gì có người con gái nào không thích người khác khen mình tuổi trẻ xinh đẹp, Tô Mính Hoàn lập tức đối với vị Trình công tử này gia tăng không ít ấn tượng.

Trong nội tâm cô tự tin cảm thấy, anh ta hình dung với ngoại hình của mình vô cùng chính xác, nhưng ngoài mặt không thể biểu hiện ra phải khiêm tốn một chút, cong đôi mắt đào hoa xinh đẹp lên: “Tôi sắp bị anh nói đến ngượng ngùng rồi.”

Khóe mắt cô thoáng nhìn vẻ mặt không cảm xúc của Diệp Sâm Nam đang đứng đó, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một ít chuyện mất mặt, lại mượn cơ hội cố ý nhiều hơn một câu: “Nào có người nào theo đuổi tôi, không sợ anh chê cười, độc thân từ trong bụng mẹ đến nay, khả năng là không ai thích tôi đi.”

“Nói bậy!” Gương mặt tươi cười của Tiểu Trình lập tức thu lại, đảo mắt liền bày ra bộ dạng nghiêm túc vuốt móng ngựa: “Tô tiểu thư xinh đẹp giống như tiên nữ, không ai theo đuổi thì chắc chắn là những người đó tự mình hiểu không xứng với cô!”

Diệp Sâm Nam nhàn nhạt liếc nhìn hai người một cái.

Chỉ thấy Tô Mính Hoàn cố ý lộ ra biểu tình khiêm tốn, tươi cười đơn giản lại đơn thuần: “Thật vậy sao? Thật ra tôi vẫn luôn rất tự ti. Bởi vì không có người theo đuổi, còn tưởng rằng mình có chỗ nào không tốt. Cho nên là du gặp được người mình thích trước nay cũng không dám thổ lộ, lo lắng sẽ bị từ chối.”

Trước nay không dám thổ lộ?

Diệp Sâm Nam mặt không biểu tình lặng lẽ đứng nhìn cô làm bộ làm tịch trước mặt mình, không để ý thấy khóe miệng khẽ nhếch lên.

Mà Tiểu Trình nghe được lời nói cố ý khiêm tốn này của cô, nhanh chóng nịnh nọt nói: “Làm gì có tên nhóc nào dám từ chối cô? Có thể được cô gái xinh đẹp như vậy coi trọng, chính là vận khí lớn! Nếu ai muốn cự tuyệt cô, vậy chắc chắn là hắn ta có mắt không tròng, bẩm sinh mắt mù mới không biết tốt xấu như vậy!”

“…” Người nào đó đứng một bên bị coi là mù bẩm sinh, lạnh lùng phóng ánh mắt nhìn Tiểu Trình.

Tiểu Trình không biết gì cũng không phát hiện ra điểm nào không thích hợp, dù sao bình thường Diệp Sâm Nam cũng không dễ tính lắm, tính cách giống như ông già.

Vì vậy cho nên Tiểu Trình không biết rằng bản thân mình sờ phải mông hổ, xuất phát từ mục đích hợp tác của hai người, lúc này còn cố ý xoay người hỏi Diệp Sâm Nam một câu: “Anh Sâm Nam, anh nói có đúng không?”

Đúng không?

Diệp Sâm Nam nhẫn nhịn cắn chặt răng.

Anh đảo mắt nhìn Tô Mính Hoàn một cái, chỉ thấy giờ phút này anh còn biết rõ trong lòng của người nào đó, đôi mắt cười, cười đến thẹn thùng vô tâm vô phổi.

Diệp Sâm Nam khôi phục lại bình tĩnh đảo mắt nhìn về phía Tô Mính Hoàn đang nắm tay Tiểu Trình, âm thanh cực kỳ hà khắc mà cảnh cáo anh ta một câu: “Lòng bàn tay cô ấy có vết thương, móng vuốt của cậu còn không mau buông ra?”