Chương 30

Cuộc đối thoại đầy châm chọc vừa rồi trực tiếp khiến cho đoạn đường từ quán bar đến bệnh viện không khí trong xe trở nên dị thường an tĩnh.

Người lái thay tài xế chỉ lo lái xe, Diệp Sâm Nam ngồi ở ghế phụ xem di động, Tô Mính Hoàn liền nằm ở lưng ghế nhìn đỉnh xe phát ngốc.

Vân Nghệ cảm giác không khí hình như có gì đó không đúng, nhưng lại không biết nguyên nhân ở đâu.

Cô muốn nói cái gì đó để phá vỡ sự yên tĩnh này, lúc này Diệp Sâm Nam lại bỗng nhiên lên tiếng hỏi: “Các cô có biết người hôm nay các cô đánh là ai không?”

Tô Mính Hoàn đột nhiên nhìn qua, chỉ nghe Vân Nghệ khô cằn mà trả lời anh: “Chúng tôi không quen biết, chỉ biết cô ta là bạn gái hiện tại của bạn trai cũ của tôi.”

Diệp Sâm Nam cất di động đi, giới thiệu ngắn gọn một chút cho họ biết: “Chú của Tống tiểu thư không phải là nhân vật đơn giản ở Thành phố Y, có thể tưởng tượng hoàn cảnh gia đình của cô ấy cũng không đơn giản. Nếu hôm nay cô ấy muốn tính toán chuyện này, các cô nghĩ hậu quả sẽ như thế nào?”

Vân Nghệ khẩn trương hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía Tô Mính Hoàn, đột nhiên cảm thấy lo sợ.

Tô Mính Hoàn lúc đó cũng không suy xét nhiều như vậy, chỉ nghe Vân Nghệ nói tên Dương Nhuận Hiên kia lòng lang dạ sói đê tiện vô sỉ.

Cô thầm nghĩ loại đàn ông này, trừ bỏ vẻ bề ngoài có chút hời hợt, sau khi lợi dụng Vân Nghệ để kiếm chút danh tiếng và tiền bạc, cùng lắm chỉ có thể lại đi lừa những cô gái ngây thơ khờ khạo, những cô gái có chút năng lực khẳng định sẽ coi thường anh.

Nhưng hiện thực chính lại là châm chọc như vậy, không ngờ còn có một số ít cô tiểu thư lắm tiền mà lại ngốc nghếch thường xuyên gặp phải mấy loại tra nam này.

Vị Tống tiểu thư này chính là ví dụ.

Tống tiểu thư lớn lên cũng không tính là xinh đẹp, cho nên phải trang điểm đậm, cộng thêm chỉnh sửa tân trang mới miễn cưỡng nâng cao giá trị nhan sắc của bản thân.

Có lẽ bởi vì sự thiếu hụt này, cô mới không hề có sức chống cự đối với những người đàn ông đẹp trai.

Mặc dù biết rõ Dương Nhuận Hiên cũng không phải là người nghiêm túc và chung thủy nhưng cô vẫn không sợ mà lao đầu vào cái hố rác rưởi này, giống như Vân Nghệ năm đó, đào tim đào phổi mà giúp anh, cố gắng tạo điều kiện cho anh trở thành một ngôi sao, bước vào hàng ngũ diễn viên điện ảnh.

Suy cho cùng cảm tình của con người có đôi khi không thể tự khống chế, cũng không thể hoàn toàn đỗ lỗi cho Tống tiểu thư.

Muốn trách cũng là trách Dương Nhuận Hiên thật không biết xấu hổ, vì muốn nổi tiếng mà nịnh bợ Tống tiểu thư giống như một con chó, xoay quanh dụ dỗ cô khắp nơi.

Nhưng lại không biết thu liễm, ích kỷ còn tham lam.

Một bên dụ dỗ Tống tiểu thư chi tiền cho anh, một bên lại ở bên ngoài câu dẫn nhiều cô gái khác, khi bị phát hiện còn cắn ngược lại một cái, nói là người khác câu dẫn anh.

Chỉ sợ hôm nay Tô Mính Hoàn các cô náo loạn một hồi, cũng không gây ra bất kỳ uy hϊếp nào cho anh.

Dương Nhuận Hiên chỉ cần khua môi múa mép một hồi giải thích rõ ràng cho Tống tiểu thư biết thân phận của Tô Mính Hoàn, với bộ não đang yêu của cô ấy chắc canh sẽ rất nhanh mà tha thứ cho anh.

Tưởng tượng như vậy, Tô Mính Hoàn trong lòng càng thêm cảm thấy mất cân bằng: “Thật sự là không nghĩ ra được cô ấy tại sao lại đi thích cái tên khốn kiếp Dương Nhuận Hiên!”

Diệp Sâm Nam nhíu mày, từ kính chiếu hậu liếc nhìn cô một cái: “Không được nói thô tục.”

“........” Tô Mính Hoàn thoáng ngồi ngay ngắn, giải thích: “Này không thể tính là thô tục. Quan trọng là anh cũng không xứng để bị mắng bằng từ ưu nhã đâu, thô tục còn sợ anh không nhận nổi!”

Diệp Sâm Nam không tranh nổi với sự nhanh mồm dẻo miệng của cô, chỉ là vô tình nhớ tới, lần trước ở nhà hàng cũng nghe cô cùng người khác phàn nàn mình là người bủn xỉn và khó tính.

Anh bỗng nhiên im lặng mà cười nhạo một tiếng.

Xem ra lúc riêng tư cô cũng không dùng từ ưu nhã mà mắng anh.

Vân Nghệ nói tiếp: “Nói như vậy hiện tại Dương Nhuận Hiên đã leo lên cành cao của Tống tiểu thư, ông trời thật đúng là không có mắt.”

Tô Mính Hoàn khoanh tay lại, nhếch môi cười lạnh: “Tôi cảm thấy Tống tiểu thư cũng không phải người tốt gì, nếu không tại sao sẽ cùng loại người như Dương Nhuận Hiên ở bên nhau?”

Nhắc tới Dương Nhuận Hiên, Vân Nghệ cảm thấy đau đớn và tức giận trong lòng.

Nghĩ đến anh hiện tại không những không bị sự trừng phạt mà kẻ ác nhân đáng lẽ phải nhận, mà còn ngày càng lớn lối hô mưa gọi gió, cô càng thêm tức giận và khó chịu, nhưng lại không làm gì được anh, thật là thất bại đến vạn phần khó chịu, đành phải ở trong lòng yên lặng thọc cho anh hai đao.

“Hôm nay nhờ có Diệp tiên sinh ra mặt hỗ trợ, bằng không tôi và Mính Hoàn khẳng định sẽ gặp nguy hiểm, thật sự cảm ơn ngài.”

Diệp Sâm Nam đối với mâu thuẫn của các cô cùng Dương Nhuận Hiên cũng không phải đặc biệt quan tâm, nói thật, nếu không phải lúc ấy thấy rõ người hùng hổ anh dũng bắt gian là Tô Mính Hoàn, anh thật đúng là sẽ không nhúng tay quản việc này.

Nhưng anh từ trước đến nay là người ít nói, cũng không nghĩ muốn nói rõ ràng, không muốn giống như khoe khoang để cho người khác cảm kích, liền tắt di động mà thản nhiên nói: “Không cần khách khí. Ông chủ quán bar này cũng là người quen với tôi, tôi cũng là không muốn thấy anh vì chuyện náo loạn này mà bị cơ quan điều tra dẫn đến không tiếp tục kinh doanh được.”

Vốn dĩ Tô Mính Hoàn đang định phối hợp với lời của Vân Nghệ mà làm bộ nói vài câu cảm động đến rơi nước mắt, liền lạnh lùng liếc một bên sườn mặt anh tuấn kiên nghị của anh, yên lặng nhấp nhấp môi.