Chương 35

Mãi đến khi giữa trưa, truyền đến tai bộ phận hành chính, giám đốc bộ phận hành chính lúc này mới nhanh chóng phát ra một tin tức bác bỏ lời đồn bên trong hệ thống nội bộ: “Điều luật công ty không cho phép tùy ý nghị luận việc riêng của lãnh đạo, một khi phát hiện, phạt người bịa đặt 500 vạn. Khác: Hôm nay vừa đến công ty nhậm chức, là cháu gái chủ tịch Tô, năm nay mới vừa tốt nghiệp trở về, là một sinh viên quản lí hàng đầu có lợi cho công ty.”

Vì thế rất nhanh, các nhóm lớn nhỏ phòng đoán và ám chỉ khác nhau, đột nhiên liền thay đổi thành một phong cảnh khác.

“Tô tiểu thư thật sự rất xinh đẹp, lại còn vô cùng có khí chất.”

“Mới vừa rồi lúc tiến vào văn phòng, còn tưởng rằng là minh tinh mới nào được công ty chúng ta mới về phát ngôn.”

“Chính là tam tiểu thư Tô gia chuẩn bị liên hôn với Diệp thị sao?”

“Thật hay giả vậy?”

“Ngàn lần là thật, nếu không tập đoàn Diệp thị vì cái gì lại đem mấy trăm triệu hợp tác giao cho công ty chúng ta?”

Nói như vậy, trong nháy mắt mọi người đều tỉnh ngộ.

Tô Mính Hoàn cũng không biết ngày đầu tiên mình đến công ty, liền thành nhân vật trọng tâm của toàn bộ trên dưới công ty. Hơn nữa một khoảng thời gian tiếp theo, bất kể là cô đến chỗ nào công ty, đều là đối tượng quan tâm nhất cử nhất động của người khác.

Chẳng qua cô vừa mới đến công ty, một lòng đặt vào công việc, cũng không có thời gian đi chú ý những cái này.

Hơn nữa trước kia khi còn đi học đại học, bởi vì mang danh hiệu hoa khôi trường mà tất cả mọi người đều bình chọn, vẫn luôn là nhân vật tiêu điểm trong mắt của mọi người.

Cho nên đối mặt với trường hợp bị chú ý này, cô sớm đã tập thành thói quen, cũng không có phản ứng gì lớn, trong lòng chỉ nghĩ nhanh chóng thích ứng với tiến độ công việc.

Thư kí Lưu nói Tô Anh Duệ đã sớm sắp xếp xong, chờ cô đến công ty, vẫn nên làm quen những tất cả những hạng mục trong công ty trước một chút.

Cho nên để cô đi theo anh ta làm trợ lí một tháng, vừa vặn tháng sau là lúc công ty điều động lại nhân sự, lại sắp xếp cho cô một chức vị thích hợp khác.

Vì thế một tuần tiếp theo, Tô Mính Hoàn đều bận rộn ở trong văn phòng xem tài liệu, đem những rắc rối làm rõ từng cái.

Có hơn hàng chục nhãn hiệu thuộc tập đoàn Trường Thuận, chỉ sửa sang lại các dòng sản phẩm của nhãn hiệu con thôi, mà cô đã loay hoay đến tối mịt, mỗi ngày đều tăng ca từ tối đến đêm khuya mới về nhà.

Tới chiều hôm thứ sáu, điện thoại bàn trên bàn làm việc vang lên, cô đang xem xét trên mạng hảo tổn trong những năm gần đây của bệnh viện Ích Khắc, cho nên khi tiếp nhận điện thoại giọng nói có chút không tốt: “Nói!”

“Mính Hoàn à.” Đầu kia điện thoại, Giang Tề Thịnh không so đo với thái độ vồ vập của cô, ngược lại còn hài hòa quan tâm cô: “Mới vừa tiến vào công ty, có phải cảm thấy công việc rất mệt hay không?”

Tô Mính Hoàn a một tiếng: “Chú Giang?”

Giang Tề Thịnh chính là người cậu trong truyền thuyết của Diệp Sâm Nam, cũng chính là người giới thiệu tác hợp liên hôn của cô và Diệp Sâm Nam.

Nghe nói anh mấy ngày hôm trước đi sang nước ngoài công tác, Tô Mính Hoàn đến công ty mấy ngày nay còn chưa từng gặp mặt cùng anh.

Hôm nay đột nhiên nhận được điện thoại của ông, có chút ngoài ý muốn.

Giang Tề Thịnh cười nói: “Là chú. Cháu hiện tại có bận không?”

Giọng nói Tô Mính Hoàn dịu xuống: “Lúc này còn tốt.”

Giang Tề Thịnh nói: “Buổi sáng hôm nay chú mới đi công tác về, mấy ngày hôm trước nhận được thông báo nhân sự trong tập đoàn, biết cháu tới công ty làm. Thế nào? Có thích ứng không?”

Tô Mính Hoàn cười: “Thích ứng thích ứng.”

Hai người hàn huyên vài câu, Giang Tề Thịnh lại nói: “Nhiều năm như vậy không có gặp lại cháu, chú mới về bị ngược múi giờ, buổi tối cùng chú Giang ăn một bữa cơm, thế nào?”

Giang Tề Thịnh là một trong số những người bạn có quan hệ tốt nhất với ba lúc còn sống, cô nhỡ rõ lúc còn nhỏ, ba thường xuyên mới chú Giang đến nhà làm khách.

Chẳng qua sau khi ba qua đời, chú Giang và ba quan hệ luôn tốt, bị chú ba ghi hận, ở trước mặt ông nội châm ngòi thổi gió đem ông điều đi nước ngoài, bởi vậy cũng chặt đứt liên hệ với cô và mẹ.

Lại nói tiếp, chú Giang lúc trước cũng vô tội bị liên lụy nên mới bị điều ra nước ngoài.

Bây giờ đã qua nhiều năm như vậy, ông đại khái là coi trọng tình hữu nghị với ba, không chỉ không có bất kì câu oán hận nào về chuyện năm đó, bây giờ ngược lại còn lấy người giới thiệu, cật lực thúc đẩy cô và cháu ngoại của ông Diệp Sâm Nam kết hôn, cũng coi như là duyên phận không cạn.

Tô Mính Hoàn cũng không có lý do gì từ chối lời ông mời.

“Được ạ.” Tô Mính Hoàn sảng khoái đồng ý, nhưng lại không thể phủ nhận thêm một câu: “Nhưng mà buổi tối nhất định phải để cháu mời khách. Nhiều năm như vậy không gặp, chú là trưởng bối, theo lý nên là cháu mời chú ăn cơm mới đúng!”

Giang Tề Thịnh nghe vây cười ha ha, không cùng cô tranh chấp.

Tô Mính Hoàn hôm nay hiếm khi tan làm đúng giờ, sau khi rời khỏi công ty, cô trực tiếp lái xe đến nhà hàng hẹn cùng Giang Tề Thịnh trước.

Trên đường đi gặp phải lúc tan tầm bị kẹt xe, chú Giang tới trước, đợi cô một lát.

Sàn phòng kiểu Nhật trải thảm màu lạnh, cửa sổ kéo và tấm bình phong cũng trang trí cùng màu. Trên bàn cơm làm bằng gỗ tối màu đặt hai ngọn đèn l*иg ấm, ánh sáng ấm áp mà trang nhã.

Tô Mính Hoàn bước vào phòng, đón nhận ánh mắt yêu thương của Giang Tề Thịnh, ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy vị trưởng bối đã lâu không gặp này, thật sự lắp bắp kinh hãi.

Giang Tề Thịnh tuổi tác giống nhau với ba, năm nay gần 50 tuổi, nhưng mà nhìn qua, tuổi trẻ lại giống như đại thúc tuổi xuân phơi phới mới ngoài ba mươi.

Thân hình ông mảnh khảnh, cũng không như đại đa số đàn ông trung niên thân thể đều mập ra. Ngũ quan lập thể, mặt mày ôn hòa, ăn mặc cũng vô cùng có phẩm vị, hoàn toàn được xưng là nho nhã nhã nhặn.

Người ta đều nói cháu ngoại giống cậu, Tô Mính Hoàn thật sự cảm thấy như vậy, Diệp Sâm Nam và người cậu này của anh so diện mạo và khí chất, đều có vài phần tương tự.