Chương 44

Tối hôm nay sau khi trở về, Tô Mính Hoàn đã có một giấc mơ rất hợp với tình huống lúc ở bệnh viện.

Không biết có phải do hình ảnh người nào đó không mặc quần áo đã để lại cho cô ấn tượng sâu sắc hay không. Nửa đêm, cô mơ thấy mình đang ở một khách sạn, hình như ở trong một căn phòng ngủ xa lạ.

Trong phòng tắm có tiếng nước tí tách tí tách truyền đến.

Cô lặng lẽ đi tới cửa, cánh cửa thủy tinh không đóng kín, bị cô nhẹ nhàng đẩy ra, ánh đèn từ khe cửa tràn ra ngoài, làm cho cô nhìn rõ hơn mọi thứ ở bên trong ——

Hơi nước lượn lờ trong phòng, có một người đàn ông đang tắm rửa.

Dòng nước từ trên đỉnh đầu anh chảy xuống, mái tóc ngắn ướt sũng, dòng nước nóng như sương mù tản ra, chảy xuôi theo thân hình với những đường cong gợi cảm của anh.

Hơi nóng trong phòng thoát ra từ khe cửa phả vào mặt của cô, chóp mũi ngửi được hương vị hormone nam tính, cô nghe thấy tim mình không còn nghe lệnh của mình nữa, ngày càng đập nhanh hơn.

Anh chàng này dáng người thật là tốt.

Tuy rằng ngoài miệng không muốn thừa nhận, nhưng sự thật chính là sự thật.

Lúc cô đang mở to đôi mắt thèm thuồng giống như người sắp chết đói thấy được thức ăn, tham lam mà thưởng thức, không ngờ người đàn ông bỗng nhiên quay đầu nhìn lại.

Đôi mắt màu đen nhuốm đầy hơi nước, ướŧ áŧ mà trong trẻo, lúc nhìn thấy đôi mắt của cô, ánh mắt anh bỗng nhiên sắc bén, mang theo cảnh giác cùng lạnh nhạt.

Tô Mính Hoàn sợ tới mức toàn thân run rẩy, trong khoảnh khắc liền thanh tỉnh lại, mở to hai mắt.

Ngoài cửa sổ trời đã sáng, ánh sáng chói mắt từ khe hở trên rèm cửa chiếu vào, dừng lại ở mép giường.

Cô nằm nghiêng trên gối, một bàn tay đặt trên ngực, đầy hoài nghi mà hồi tưởng lại cảnh trong mơ, cô nghi ngờ có phải bởi vì hơn hai mươi năm qua mình chưa bao giờ trải nghiệm qua chuyện tình ái, hoặc có thể do sinh hoạt và nội tiết tố trong cơ thể không cân bằng, nên mới mơ thấy chuyện đáng xấu hổ như là rình coi đàn ông tắm như vậy.

Cô hít sâu một hơi, đầu tóc rối bời từ trên giường ngồi dậy, lấy di động trên tủ đầu giường xem thời gian, đã 8 giờ rưỡi.

Có một cuộc gọi nhỡ, là anh Diệu Văn gọi.

Cô lập tức gọi lại, rất nhanh đã có người nghe máy.

Dương Diệu Văn nói anh dự định hẹn gặp cô hôm nay, bởi vì chuyện lúc trước cô nhờ anh điều tra đã có một số tiến triển quan trọng, không thể nói rõ qua điện thoại được nên anh muốn trực tiếp trao đổi với cô.

Nhưng mà lúc sáng sớm con gái anh bị sốt cao, anh cùng với vợ phải đưa con đến bệnh viện, nên đành phải dời cuộc hẹn sang ngày mai mới gặp được.

Tô Mính Hoàn hỏi thăm tình hình của đứa trẻ, nghe nói chỉ là bị cảm lạnh, cô mới yên tâm kết thúc cuộc gọi.

Cô ném điện thoại sang bên cạnh, bởi vì giấc mơ kia, cô cảm giác đêm qua mình đã ngủ không ngon, nằm lại trên giường một lần nữa, dự định ngủ nướng một chút để bổ sung lại.

Kết quả một giấc này ngủ thật sâu, đến giữa trưa mới tỉnh lại.

Sau khi thức dậy rửa mặt và chuẩn bị một chút, cô gọi điện thoại cho Vân Nghệ, hẹn cô ấy buổi chiều cùng đi trung tâm mua sắm với cô.

Hôm qua đã hứa sẽ tặng một cái túi xách cho cô ấy làm quà sinh nhật.

Cô đi xuống lầu, bắt một chiếc taxi đi đến Trung tâm thương mại Quốc tế.

Đêm qua trời mưa rất to, cô không quá tự tin vào kỹ năng lái xe của mình nên đã đem xe đỗ ở cửa tiệm đồ ăn Nhật không có lái xe về.

Sau khi gặp Vân Nghệ ở Trung tâm thương mại Quốc tế, hai người cùng ăn cơm trưa, rồi mới đi dạo phố.

Tô Mính Hoàn là khách hàng VIP của một thương hiệu cao cấp nổi tiếng, lúc trước ở Bắc Kinh cô thường xuyên cùng bạn học đến cửa hàng này.

Vân Nghệ kéo cô đi vào trong tiệm, nhân viên của cửa hàng mời các cô đi vào phòng dành cho khách hàng VIP, trái cây và trà cũng được mang lên phục vụ.

Rất nhanh, cửa hàng trưởng bước vào với nhiều chiếc túi và bắt đầu giới thiệu cho các cô những sản phẩm mới vừa được tung ra vào mùa hè.

Tô Mính Hoàn để cho Vân Nghệ tự mình lựa chọn, lựa chọn xong thì cô đến tính tiền là được, cô muốn tranh thủ đi toilet một chút.

Nhân viên cửa hàng dẫn cô đi ra ngoài, khi đi ngang qua một gian phòng VIP bên cạnh, Tô Mính Hoàn đột nhiên dừng bước, hình như thấy được người quen, quay đầu thử nhìn vào bên trong một cái.

Thật đúng là vậy.

Đây còn không phải là Trình tiểu công tử Trình Phẩm Sâm mà cô đã gặp ở quán bar ngày đó sao?

Ngồi bên cạnh anh ta còn có một cô gái xinh đẹp, tay cầm một chiếc túi hai mắt phát sáng.

Trình Phẩm Sâm yên lặng ở một bên, cực kỳ nhàm chán mà bấm điện thoại, ngẩng đầu lên vừa đúng lúc thấy Tô Mính Hoàn ở cửa, nháy mắt tinh thần phấn chấn lên, tung tăng chạy nhanh tới chào hỏi cô: “Chào cô Tô, thật trùng hợp a?”

Tô Mính Hoàn cười, nhìn cô gái đẹp trong phòng hơi hơi nâng cằm: “Đưa bạn gái đi dạo phố sao?”

Trình Phẩm Sâm hề hề cười một cái, giống như muốn lảng tránh đề tài này, hỏi lại cô: “Cô Tô đi một mình hả?”

“Tôi đi với em gái tôi.” Tô Mính Hoàn cũng không quá quen thuộc với anh ta, nếu đã chào hỏi rồi thì cô cũng muốn trực tiếp rút lui: “Vậy hai người đi dạo đi nhé.”

Trình Phẩm Sâm đã biết hai nhà Diệp Tô có khả năng liên hôn, nếu hôn sự này thành, tương lai Tô Mính Hoàn chính là cháu dâu chính thức của nhà họ Diệp.

Sao anh ta có thể buông tha cơ hội tốt như vậy để được nịnh bợ Tô Mính Hoàn, nhanh chóng mời cô: “Sắp đến giờ cơm trưa rồi, hay là lát nữa cùng nhau ăn một bữa cơm nhé?”

Tô Mính Hoàn cười nhạt: “Thôi đi, tôi không muốn làm bóng đèn.”

“Không có!” Trình Phẩm Sâm vội vàng giải thích: “Lát nữa tôi sẽ đưa cô ấy về trường học, đúng lúc buổi chiều tôi muốn đi chơi với anh Sâm Nam, cô Tô có thấy qua kỹ năng lái máy bay của anh Sâm Nam chưa, có muốn cùng đi xem không?”

Lái máy bay?

Tô Mính Hoàn hai mắt sáng ngời, nói thật, đúng là rất tò mò.

“Xem ở đâu?” Cô hỏi.