Chương 45: Căn cứ huấn luyện

Trình Phẩm Sâm sợ Tô Mính Hoàn cảm thấy ngại nên sau khi ra khỏi trung tâm mua sắm, anh ta liền kêu một chiếc xe cho cô gái nhỏ đưa cô ấy trở lại trường học trước.

Giữa trưa anh ta mời hai chị em Tô Mính Hoàn ăn cơm trưa, sau đó mới lái xe đưa các cô đi căn cứ huấn luyện.

Xe lái ra khỏi nội thành, càng ngày càng xa thành thị, hai bên đường cũng càng ngày càng hẻo lánh.

Khoảng hơn một giờ sau, xe đi đến một khu đất rộng lớn.

Chung quanh không có nhà cao tầng, cũng không có đường phố ồn ào náo động, chỉ có đường lớn rộng thênh thang, đồng cỏ mênh mông, cây xanh thanh mát và đồi núi trập trùng.

Vân Nghệ cảm khái: “Nơi này thật xinh đẹp.”

Cô còn dùng máy ảnh mang theo chụp rất nhiều ảnh.

Xe lại chạy thêm gần nửa tiếng đồng hồ, xuyên qua một dãy hàng rào sắt, cuối cùng dừng lại trước một tòa nhà.

Trình Phẩm Sâm báo với các cô là đã tới rồi, Tô Mính Hoàn ngồi ở trong xe, vươn đầu nhìn chung quanh, cảm thấy rất mới lạ, cô hỏi anh ta: “Đây là đâu vậy?”

“Sân bay.” Nhưng mà đây cũng không phải sân bay bình thường, Trình Phẩm Sâm giới thiệu: “Đây là sân bay chuyên dụng dùng để làm căn cứ huấn luyện.”

Tô Mính Hoàn ngẩng đầu nhìn lên nóc tòa nhà, trên đó có Logo của hãng hàng không Cát Lâm

Nơi mà Diệp Sâm Nam đang làm việc là hãng hàng không Cát Lâm, một công ty hàng không dân dụng, nơi này là sân huấn luyện của công ty.

Sau khi các cô xuống xe, liền đi đến đại sảnh để gửi đồ đạc, và đăng ký danh tính.

Sau đó ra ngoài từ một cửa khác, đi theo Trình Phẩm Sâm vòng qua toà nhà và vào bên trong.

Điều đầu tiên đập vào mắt là đường băng rộng bằng phẳng và bãi cỏ xanh trải dài vô tận, giữa trưa, mặt trời treo cao trên bầu trời xanh thẳm, vài chiếc máy bay nhỏ đủ hình dạng khác nhau đậu trên đường băng, thân máy bay bóng loáng được chiếu sáng bởi mặt trời như phát sáng, giống như những mô hình máy bay tinh xảo và đẹp mắt.

Còn có hai chiếc máy bay nhỏ đang thử nghiệm, ở trên bầu trời xanh lượn vòng qua lại, phảng phất giống như hai chú chim nhỏ vui vẻ tự do, lưu lại vài làn sóng khí trên không trung.

Nơi này tất cả đều làm các cô có cảm giác mới lạ, chỉ tiếc máy ảnh của Vân Nghệ đã bị để lại ở chỗ gửi đồ ngoài đại sảnh, nên không thể chụp được những hình ảnh này.

Trình Phẩm Sâm nói với các cô: “Sân huấn luyện này có cổ phần của anh Sâm Nam, tôi cũng có góp chút đỉnh cùng anh Sâm Nam. Nếu một ngày nào đó cô Tô có hứng thú muốn học lái máy bay thì có thể kêu anh Sâm Nam hướng dẫn cho cô.”

Anh ta vừa nói vừa chỉ về một hướng cách đó không xa: “Các cô nhìn xem, nơi này vẫn luôn luôn có học viên đến huấn luyện.”

Vân Nghệ rất hiếu kỳ, hỏi Trình Phẩm Sâm: “Học lái máy bay chắc là nhiều tiền lắm phải không?”

Trình Phẩm Sâm cười cười: “Nếu là người một nhà thì đương nhiên là có ưu đãi thích hợp.”

Vân Nghệ hỏi tiếp: “Ưu đãi thích hợp là bao nhiêu?”

Trình Phẩm Sâm tính toán: “Nếu học toàn bộ quá trình, khoảng hai mươi tới ba mươi vạn.”

“.......... Được rồi.” Vân Nghệ cảm thấy mình không nên nghĩ đến việc này nữa rồi.

Đi thêm một đoạn, Vân Nghệ bị phong cảnh bao la hùng vĩ trước mắt hấp dẫn, lại hỏi Trình Phẩm Sâm: “Nếu tôi muốn đưa nhóm của tôi đến đây chụp ảnh, có thể thuê sân ở đây không?”

Trình Phẩm Sâm quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, nhàn nhạt hỏi: “Cô làm bên truyền thông hả?”

Vân Nghệ cười cứng nhắc: “Xem như phân nửa truyền thông đi.”

“Nếu có thể giúp cơ sở của chúng tôi quảng cáo thì có thể thương lượng lại.” Trình Phẩm Sâm nói: “Năm nay công ty còn đặc biệt mời một nhóm sản xuất chuyên nghiệp tới đây để chụp hình quảng cáo, đến lúc đó sẽ đặt quảng cáo ở trung tâm thành phố thu hút học viên, hôm nay đúng lúc kết thúc ngày chụp cuối cùng. Anh Sâm Nam đang ở bên đó, anh ấy chính là người đại diện phát ngôn do công ty hàng không bầu chọn!”

Cách đó không xa có hai chiếc xe đậu ở đó, còn có cái lều được dựng tạm để nghỉ ngơi.

Tổ quay chụp đang bận rộn ở bên kia, trang điểm, chụp ảnh.

“Nhìn bên đó kìa!” Vân Nghệ lắc lắc cánh tay Tô Mính Hoàn chỉ cho cô xem: “Là Diệp tiên sinh!”

Vóc dáng anh rất cao, khí chất lại rất tốt, bất kể ở đâu cũng đều đặc biệt xuất chúng.

Thật ra không cần Vân Nghệ nhắc nhở, Tô Mính Hoàn đã sớm phát hiện ra anh từ trong một nhóm người.

Dưới ánh mặt trời, ánh sáng chói mắt phác hoạ bờ vai rộng, eo thon và dáng người cao dài tinh tế của anh.

Anh đeo kính râm, gọng kính đặt tại trên sóng mũi cao thẳng, sườn mặt tuấn lãng lại anh khí.

Một thân trang phục cơ trưởng mùa hè, tiết chế lại nghiêm túc.

Trình Phẩm Sâm ân cần giải thích với Tô Mính Hoàn: “Tuần này anh Sâm Nam không cần phải sắp xếp ca làm việc, nghe nói là ngày hôm qua chơi bóng không cẩn thận bị trẹo cổ nên xin nghỉ. Chơi bóng rổ mà cũng có thể bị trẹo cổ thì thật là lạ phải không?”

“.........” Tô Mính Hoàn giơ tay che một bên trán lại, đôi mắt sau kính râm không nhịn được nhìn về hướng bên kia một cái.

Diệp Sâm Nam đứng yên ở nơi có bóng mát dưới mái che của lều tạm, đúng lúc đó có một nữ người mẫu gợi cảm vừa chụp ảnh xong cũng đi vào lều nghỉ ngơi, khi đi ngang qua anh, cô cong đôi môi đỏ mọng tươi cười nói với anh câu gì đó.

Trời nắng như thiêu đốt, Trình Phẩm Sâm sợ các cô gái bị phơi nắng đến hỏng, anh ta liền mời các cô lên một tòa nhà quan sát, lại phân phó người tuần tra đi lấy mấy chai nước đến.

Đứng ở đỉnh của tòa nhà quan sát, từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, tầm mắt rộng lớn và rõ ràng.

Với góc nhìn này, sẽ dễ dàng thấy được nhóm nhϊếp ảnh đang bận rộn chụp ảnh như thế nào.