Chương 6: Bất cẩn

Trước khi sự việc xảy ra, sau khi Vân Nghệ tới du thuyền không biết Tô Mính Hoàn đang ở đâu trên tòa du thuyền, liền gọi điện thoại cho cô.

Tô Mính Hoàn đi đến đầu thuyền phất tay với cô ấy chỉ dẫn phương hướng, treo điện thoại chuẩn bị quay về khoang thuyền, nghe thấy mấy chị gái trên lầu đang ghé vào lan can cười hì hì nói chuyện về đàn ông.

“Người có vóc dáng cao cao, mang kính râm kia sao?”

“Chính là anh ấy, tôi có người chị em bay cùng một chuyến với anh ta, tuổi còn trẻ đã được lên làm cơ trưởng rồi đấy.”

“Tìm chị em của cô xin phương thức liên hệ đi, lớn lên đẹp trai như vậy, dáng người lại tốt, mấy người không muốn tìm hiểu kỹ hơn sao hả”

“Phốc ~ nói nhỏ một chút đi, sợ anh ấy không nghe thấy chắc?”

“Cách xa như vậy, không có việc gì đâu.”

Tô Mính Hoàn cũng nhất thời tò mò, theo tầm mắt bọn họ hướng đến đối diện nhìn thử.

Một đám con trai đứng ở tầng thượng lộ thiên, hút thuốc, nói chuyện phiếm.

Người đàn ông mà các cô ấy đang thảo luận có vóc dáng cao cao kia đang thanh thản dựa ở bên lan can, gió biển thổi, góc áo sơmi màu trắng khẽ bay bay.

Người bên cạnh đang nói với anh cái gì đó, một tay khác của anh không để ý nghịch nghịch mẩu thuốc lá, ngẫu nhiên gật đầu một cái, lộ ra một cỗ lười biếng từ trong xương cốt.

Đúng lúc này, trên mái du thuyền lại truyền đến một trận tiếng cười mịt mờ lại cổ quái của đám con gái, theo gió biển lan xa.

Cũng không biết mấy người họ nói cái gì mà hưng phấn như thế, tiếng cười có chút quá rêu rao, quấy rầy lực chú ý của người nói chuyện phiếm phía đối diện.

Nam nhân bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn lại, vài khoảnh khắc đối diện với hắn kia, Tô Mính Hoàn có chút chột dạ khó hiểu.

Rõ ràng cách kính râm nhưng cô vẫn cảm thấy, cặp mắt kính râm sau kia, giờ phút này đang sắc bén nhìn chằm chằm mình đánh giá.

Đáy lòng cô dâng lên một trận bất an, phảng phất như sợ anh hiểu lầm điều gì, theo bản năng duỗi tay đỡ lan can bên cạnh chuẩn bị xuống lầu né tránh, lại đã quên mất trong tay còn cầm di động.

Ngón tay buông lỏng, di động rơi xuống.

Mắt thấy di động từ trong tay sắp rơi xuống biển, cô cả kinh, dưới tình thế cấp bách theo bản năng nhào qua đoạt lấy, kết quả dưới chân vướng thứ gì đó, cả người cũng ngã theo.

**

Gió biển thổi từng trận, Tô Mính Hoàn bọc khăn tắm lớn ngồi ở đầu thuyền phơi nắng, người còn có chút phát ngốc.

Vân Nghệ ngồi xếp bằng bên cạnh cô, một bên giúp cô lau tóc, một bên nhìn Tô Mính Hoàn bằng ánh mắt ý vị thâm trầm, vừa rồi cô ấy tận mắt nhìn thấy cảnh tượng Diệp Sâm Nam phi thân từ trên du thuyền nhảy vào trong nước cứu cô, quả thực là vô cùng kích động!

“Lần đầu tiên gặp mặt đã anh hùng cứu mỹ nhân, xem ra đây là ý trời nha.”

Tô Mính Hoàn đột nhiên hắt xì, rút tờ giấy khăn, một bên lau mũi một bên khàn giọng nói: “Đổi lại là người khác thì anh ta cũng sẽ cứu thôi, trơ mắt nhìn một người chết đuối trước mặt mình, anh ta cũng sợ mình gặp phải ác mộng.”

Lại nói, vừa rồi cô không cẩn thận rơi vào trong nước vốn dĩ là bởi vì phát hiện anh đang ở đối diện trên thuyền nhìn chằm chằm mình làm mình hoảng sợ, bằng không cũng sẽ không không chú ý tới bậc thang dưới chân.

May mắn hắn nhảy xuống cứu cô, bằng không, hôm nay nếu cô rơi xuống biển chết đuối, hắn cũng có trách nhiệm liên quan!

“Chị được tiện nghi mà còn khoe mẽ.” Vân Nghệ cười xấu xa liếc mắt mập mờ nhìn cô: “Vừa rồi ở trong nước, cũng không biết là ai ôm người ta chặt như vậy, em nhìn thấy rõ ràng đấy nhé, lúc lên bờ còn đỏ mặt cơ.”

“.............” Thân thể Tô Mính Hoàn thẳng tắp, nghiêm trang phản bác, nói: “Lcú đó là do chị bị dọa thôi!”

Không chỉ khi ngã xuống thuyền bị dọa sợ mà khi nhìn thấy người cứu cô là Diệp Sâm Nam lại càng sợ đến ngây người.

Cô vốn cho rằng người không màng nguy hiểm thấy việc nghĩa hăng hái làm nhảy xuống biển cứu cô trừ bỏ nhân viên tuần tra trực ban, cũng chỉ có thể là những người quen của anh trai và bạn mình trên du thuyền kia, cho dù ra sao thì cô cũng chưa từng nghĩ đến người đó sẽ là Diệp Sâm Nam.

Cho nên vào giây phút nhận ra anh, cô cơ hồ lập tức câm miệng, khϊếp sợ quay đầu lại, nhìn chằm chằm mặt biển, bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Hiện tại giả bộ bất tỉnh có phải có có chút giả tạo quá hay không?

Trực tiếp đẩy anh ra thì mình có vào được bờ không?

Không được, cô không biết bơi, buông lỏng ra khả năng sẽ chết đuối.

Thẻ ngân hàng còn có tiền tiết kiệm bảy con số, chưa tiêu hết chưa yên tâm.

Căn chung cư giá trị ngàn vạn mà ba cô để lại cho cô kia, nếu cô ngoài ý muốn bỏ mình, Tô gia cùng Trần Thanh Như khẳng định sẽ tranh đến vỡ đầu chảy máu.

Lúc ấy cô cả người đều đã thạch hóa, nội tâm sợ hãi lại bị kinh hoảng thất thố chiếm cứ.

Chỉ là bản năng cầu sinh làm đôi tay cô không thể không cứng đờ đặt trên cổ anh.

Nhưng trái lại Diệp Sâm Nam lại bình tĩnh hơn nhiều so với cô.

Anh ôm cô bơi lên bờ, toàn bộ hành trình đều không cùng cô nói một lời.

Mặc dù lúc ấy Tô Mính Hoàn nhận sai người chân thành nói lời cảm ơn anh, anh cũng không nói tiếng nào, không biết là vì tiết kiệm sức lực, hay là cố tình không phản ứng.

Tô Mính Hoàn không rảnh đi nghiền ngẫm điều này bởi vì cô đã bị một loại cảm thụ khác nhiễu loạn tâm thần.

Nhiệt độ cơ thể của đàn ông dưới nước biển lạnh lẽo hoàn toàn tương phản.

Mái tóc ngắn ướt nước như có như không nhẹ cọ qua gương mặt cô, vừa ngứa vừa tê.

Cô thậm chí có thể cảm nhận được tiếng tim đập thình thịch và tiếng hít thở trầm ổn của anh gần ngay bên tai.

Lực tác dụng lẫn nhau.

Tô Mính Hoàn cảm thấy tim mình sắp không ổn rồi, đệp càng lúc càng hỗn loạn.

Cô lỗi thời nghĩ, mình kề sát anh như vậy, vậy chẳng phải là anh cũng có thể cảm nhận được ngực cô........