Chương 2

"Thẩm Niệm Thu, show tạp kỹ này đã ký hợp đồng rồi, cậu không lên cũng phải lên! Tôi đã tìm cho cậu một người chị gái tạm thời, cậu phải rủ người ta tham gia cùng, nói cách khác, cậu hãy ngoan ngoãn tham gia cùng Thiên Thiên!" Người đại diện Diệp Hải lạnh giọng nói.

Người thiếu niên cụp mi, rũ mắt chơi di động, chả buồn bố thí cho một cái liếc mắt, ngược lại giống như ngại hắn nói nhiều, chậm rãi đứng lên rời khỏi sô pha, dường như không có việc gì mà rời đi rồi.

"Cậu rốt cuộc có đang nghe hay không hả?!" Diệp Hải bị thái độ kiêu ngạo này của cậu làm cho tức giận không nhẹ, tới mức chặn cả đường đi lại để nói.

Lúc này, cậu đang vừa đi vừa chơi mới chịu cất di động, mí mắt giật giật, liếc người đại diện lùn hơn mình một cái đầu: "Không nghe".

Thiếu niên với thân hình mảnh khảnh, cao chừng 1m83, đôi mắt đen thâm thúy, giống như biển sâu không có hơi ấm. Diệp Hải cao 1m68, chỉ có thể ngửa đầu lên nhìn đối phương thì lại bị cậu lãnh đạm nhìn từ trên cao xuống, bầu không khí trong phòng lạnh lẽo hơn một phần, những lời chưa kịp nói ra cũng đành nuốt ngược trở về.

Cậu trai trông cực kì thiếu kiên nhẫn, khinh thường mà đi vòng qua cậu, khoanh tay rời đi.

Diệp Hải lúc này mãi mới lấy được dũng khí, đối với bóng dáng đối phương mà điên cuồng hét lên trong vô vọng: "Cậu không đi thì phải đền bù tiền vi phạm hợp đồng đó!"

Thẩm Niệm Thu cũng không quay đầu lại mà đi mất ở cửa, chẳng thèm đáp lại Diệp Hải một câu.

"Mẹ nó! Kiêu ngạo cái gì! Nhãi con đáng chết!" Người đại diện xoa xoa bộ ngực bị tức đến khó chịu, nếu không phải cậu có nhiều đề tài nhất, thì ai rảnh đi hầu hạ loại tổ tông này?!

Chờ Thẩm Niệm Thu hạ nhiệt rồi ra mắt nghệ sĩ mới, đến lúc đó xem cậu còn có thể kiêu ngạo như vậy hay không!

Nghĩ thế thì Diệp Hải cũng hả giận đôi phần.

Thẩm Niệm Thu đi đến cuối lối đi nhỏ chỗ lỗ thông gió, lấy ra di động, mở dãy số quen thuộc được lưu phía trên cùng, ngừng lại một hồi lâu rồi mới ấn nút gọi.

Một giọng nữ lưu loát lại mạnh mẽ từ microphone truyền đến: "Chuyện gì?"

Tay Thẩm Niệm Thu bất giác siết chặt nắm di động, "Thẩm Niệm Hạ, em muốn tham gia show tạp kỹ."

Đầu dây bên kia điện thoại tựa hồ có chút ngoài ý muốn, bất quá cũng chỉ lơ đễnh trong một cái chớp mắt rồi khôi phục lại dáng vẻ thờ ơ, đáp lại một tiếng cho có—— "Ừm".

Vừa như cô đã tiếp thu tin tức này, lại vừa như đang chờ đợi cậu giải thích tiếp.

Thẩm Niệm Thu cắn răng nói: "Đây là một show tạp kỹ về tình thân, yêu cầu có anh chị em tham gia cùng."

Người ở đầu bên kia điện thoại rốt cuộc tạm dừng lại.

Ngón tay cầm di động của Thẩm Niệm Thu trở nên trắng bệnh, cậu tiếp tục giải thích: "Ngày mai bắt đầu quay, tổng cộng phải quay chụp bảy tám kỳ, mỗi kỳ quay khoảng ba đến năm ngày...."

Thật ra còn có một câu nữa "Chị có thời gian hay không? Tham gia cùng em.", nhưng Thẩm Niêm Thu nói không nên lời.

Cậu cảm thấy ý tứ của bản thân đã thể hiện rõ ràng.

Người ở đầu bên kia điện thoại suy nghĩ một chút, hô hấp của Thẩm Niệm Thu bất giác cũng chậm lại theo.

"Cậu gọi điện thoại hỏi Thẩm Trạch Vũ." Thanh âm mạnh mẽ không có một chút nhẹ nhàng vang lên.

Thẩm Trạch Vũ là anh họ của bọn họ.

"Không cần." Thẩm Niệm Thu đã biết kết quả sẽ như thế này, cậu đáng lẽ không nên gọi cuộc điện thoại này, bỗng dưng có chút bực bội, cảm giác chính mình giống như kẻ ngốc.

Cậu nhanh chóng giải thích nói: "Thật ra công ty đã sắp xếp cho em một người “chị giả”, để em ở trong tiết mục cùng cô ta đóng vở tình cảm chị em."

Thẩm Niệm Hạ ừ một tiếng: "Vậy là tốt rồi."

Thẩm Niệm Thu có cảm giác thất bại đậm chuyến này, sự việc khiến hắn rối rắm nửa ngày nhưng ở trong mắt đối phương căn bản chỉ là râu ria, nhưng cậu lại không cam lòng nói: "Em cùng người kia không thân, về sau muốn gọi cô ta là chị, em gọi không được."