Chương 20

Nhạc nền đột nhiên vang lên, khiến màn hình chat trong livestream bùng nổ:

【 Đây là con của ai vậy? Dễ thương quá! 】

【 Oa, tôi cũng muốn ôm đùi của chị đẹp Thẩm. 】

【 Phải công nhận Thẩm Niệm Hạ lớn lên xinh đẹp, nhưng để một đứa trẻ ba tuổi gọi là tiên nữ có hơi quá đáng không? 】

【 Chuyện gì đang diễn ra thế? Chị em họ Thẩm thật biết diễn. 】

Mọi người đều rất tò mò chuyện gì đang xảy ra.

Đứa bé chạy vội vã đến ôm chầm lấy chân Thẩm Niệm Hạ, vui mừng khôn xiết khi tìm được "Chị gái tiên nữ": "Chị tiên nữ ơi, người chị thơm quá đi!".

Thẩm Niệm Thu khẽ nhíu mày, đứa trẻ chỉ cao đến đầu gối Thẩm Niệm Hạ, nhóc con cứ như vậy mà ôm chân Thẩm Niệm Hạ, đầu nhỏ sắp chui vào trong làn váy chỉ dài đến đầu gối của Thẩm Niệm Hạ.

Hắn giang tay đặt lên vai kéo cô bé lại.

Thẩm Niệm Hạ từ nhỏ đến lớn đã nghe qua đủ loại lời khen ngợi, nhưng đây là lần đầu tiên cô bị một đứa trẻ mới ba tuổi nhiệt tình khen ngợi một cách trực tiếp như vậy.

Gương mặt lạnh lùng xa cách của cô đã thư giãn đi một ít, biểu cảm nhu hòa đã lâu rồi không thấy, "Có thể gọi là chị Thẩm hoặc là chị Hạ Hạ."

Đứa bé tinh nghịch lại lắc đầu lia lịa, cười hì hì nói: "Không được nha, chị gái em nói người xinh đẹp phải gọi là tiên nữ, chị là người mà em đã thấy xinh đẹp nhất đó, chị tiên nữ."

Thẩm Niệm Thu nhướng mày, nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô bé kia đang hết lời khen ngợi chị gái mình.

Đáng tiếc hắn lại quá cao, đứa nhỏ thấp lè tè kia không nhìn thấu được cảm xúc trong mắt hắn.

Dương Hiểu Hiểu vội vàng kéo hành lý đuổi theo, trong lòng dở khóc dở cười, câu đầu tiên là cảm ơn Thẩm Niệm Hạ: "Em chào chị Thẩm! Em là chị gái của Âm Âm, Dương Hiểu Hiểu, cảm ơn chị đã đưa Âm Âm đến chỗ cảnh sát, em thật sự...... Nếu không có chị, không biết bao lâu em mới tìm thấy Âm Âm......"

Dương Hiểu Hiểu nói năng có chút lộn xộn.

Thẩm Niệm Hạ nhìn thấy sự xúc động của Dương Hiểu Hiểu, liền lên tiếng an ủi: "Không cần cảm ơn đâu, có thể tìm được Âm Âm là chuyện tốt rồi. Cô cũng đừng quá tự trách bản thân, chỉ cần sau này chú ý hơn một chút là được."

Giọng cô tuy có chút cứng rắn, thậm chí còn hơi xa cách, nhưng lại trấn tĩnh người khác đến lạ thường.

"Cảm ơn!" Dương Hiểu Hiểu lại nói cảm ơn một lần nữa.

Phòng phát sóng trực tiếp của cộng đồng mạng lần thứ hai rơi vào trạng thái hoang mang –

【 Vậy là vừa rồi Thẩm Niệm Hạ đưa Tiểu Âm Âm bị lạc đường đến chỗ cảnh sát nên mới trễ thời gian sao? 】

【 Người qua đường từ phòng phát sóng trực tiếp của Dương Hiểu Hiểu vô đây có thể làm chứng, Tiểu Âm Âm vừa rồi thật sự đi lạc 】

【 Nghĩ người xem là kẻ ngốc sao? Sao lại có chuyện trùng hợp như vậy, giả quá đi! Còn không bằng xem Tô Hương với em trai nuôi tương thân tương ái. 】

【 Thẩm Niệm Hạ đây theo kịch bản sắp xếp để lăng xê chuẩn bị xuất đạo sao? 】

Cư dân mạng mỗi người mỗi ý, đa số bộ phận đều cảm thấy đây là kịch bản tổ tiết mục chuẩn bị.

Tiểu Âm Âm có vẻ cảm thấy hứng thú với Thẩm Niệm Hạ, lòng tràn đầy vui mừng mà nhìn Thẩm Niệm Hạ, đôi mắt không chớp một lần.

Thẩm Niệm Thu không thích trẻ con lắm, chúng rất quấn người nên rất phiền toái!

Hắn quen thuộc tự nhiên mà nhận hành lý của Thẩm Niệm Hạ, "Đi thôi chị."

Thẩm Niệm Hạ nhìn Dương Hiểu Hiểu cùng đống hành lý bao lớn bao nhỏ, "Để tôi mang hộ một ít giúp cô!"

"Cảm ơn! Tôi có thể tự mang......" Dương Hiểu Hiểu thấy ngượng ngùng, sợ gây phiền toái cho Thẩm Niệm Hạ, rốt cuộc hai vali hành lý này của cô ấy đều vừa to vừa nặng, mang quá nhiều đồ dùng của đứa trẻ.

Nhưng rốt cuộc thì Thẩm Niệm Hạ vẫn giúp cô mang một ít.

Dương Hiểu Hiểu đành phải nói lời cảm ơn, tiện thể nhắc nhở: "Hành lý có hơi nặng."