Chương 24

"Ngâm măng cụt." Thẩm Niệm Thu mặt bình thản mà giải thích.

"Ngâm măng cụt làm gì?"

Thẩm Niệm Thu: "Để ăn."

"Ăn vậy có ngon không?" Trong đầu cô bé toàn là mười vạn câu hỏi vì sao.

Thẩm Niệm Thu: "...... Không ăn được."

Cô nhóc nghe vậy cũng không dám làm phiền nữa, ngoan ngoãn đứng sang một bên nhìn.

Một lát sau, Thẩm Niệm Thu lấy quả măng cụt đã ngâm trong nước ấm ra, bóc vỏ và đưa cho Thẩm Niệm Hạ.

Thẩm Niệm Hạ nở nụ cười nhẹ, "Cảm ơn Tiểu Thu."

Thẩm Niệm Thu quay người, để lại cho Thẩm Niệm Hạ bóng lưng cao lớn lạnh lùng của mình.

Tiểu Âm Âm gãi đầu, có chút không hiểu -- Tại sao Thẩm ca ca lại đưa cho chị thứ không thể ăn?

Cô bé nhìn Thẩm Niệm Hạ với ánh mắt thèm thuồng như một chú chó nhỏ đáng yêu.

Thẩm Niệm Hạ bẻ một nửa đưa cho cô bé.

Tuy nhiên, Tiểu Âm Âm nhận được măng cụt cũng không ăn ngay, mà nhìn Thẩm Niệm Hạ, có lẽ là bị câu nói "Không ăn được" của Thẩm Niệm Thu dọa sợ.

Thẩm Niệm Hạ cắn một miếng măng cụt, hương thơm ngọt ngào thanh mát, mang theo hơi ấm, hương vị ngon ngoài hi vọng.

Tiểu Âm Âm cũng không chớp mắt, hỏi: "Chị tiên nữ, ăn ngon không?"

Thẩm Niệm Thu đang ngồi mà dỏng tai lên nghe lén, kiểu ăn không ngồi rồi này làm người ta thấy chán nản.

Thẩm Niệm Hạ: "Ăn rất ngon."

Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp đã bị làm cho kinh ngạc.

【??? 】

【 Măng cụt còn ăn được như vậy sao? 】

【 Tôi cũng tò mò ăn theo cách đó có ngon không? 】

【 Tự nhiên thấy cũng , chắc chắn là mình bị ngốc rồi. 】

【 Túm thần mà cũng có bộ dạng dễ thương là như thế nào nhỉ? 】

【 Hai chị em đều rất thích thể hiện, ăn có quả măng cụt mà cũng muốn gây chú ý. 】

【 Chiến lược marketing này của Thẩm Niệm Thu quả thực không tồi, tính tẩy trắng rồi sao? 】

*

Nửa giờ sau, Bành Văn Lâm và Tiết Thiên Thiên rốt cuộc cũng tới nơi, có điều bầu không khí giữa hai người không tốt lắm.

Hiện tại các khách mời đều đã đến đông đủ, đạo diễn liền cùng mọi người ăn cơm trưa với nhau, vừa ăn vừa làm quen đối phương, tổ tiết mục cũng thuận tiện thông báo quy tắc và nhiệm vụ của kỳ quay chụp này.

Chu kỳ quay lần này là bốn ngày ba đêm, các khách mời sẽ đặt chân ở trấn nhỏ này, hai người một tổ sống chung trong một nhà. Tổ tiết mục sẽ quay chụp cách ở chung hằng ngày của bọn họ, đồng thời cũng tuyên bố nhiệm vụ.

Trong lúc ghi hình, tất cả khách mời phải nộp hết điện thoại, tiền mặt, ví tiền cùng những thứ có thể chi trả, tổ tiết mục đựng trong những hộp riêng, cất giữ hộ bọn họ, bảo đảm trong quá trình ghi hình bọn họ sẽ không bị quấy rầy.

Sau khi công bố quy tắc xong, mọi người bắt đầu vừa ăn vừa nói chuyện.

"Đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng được ăn sáng." Giang Vũ xoa xoa tay, khoa trương nói: "Không ngờ tổ chương trình lại chuẩn bị cho chúng ta bữa sáng phong phú như vậy, cảm động quá!"

Dương Hiểu Hiểu, người đã tham gia rất nhiều chương trình giải trí, nhắc nhở anh ta: "Tiểu Vũ đừng cảm động sớm vậy, ăn xong bữa trưa miễn phí này, có khi ba ngày tiếp theo cậu sẽ phải nhịn đói."

Giang Vũ không nghĩ nhiều, "Anh trai tôi lên được phòng khách thì cũng xuống được phòng bếp, tôi tin chắc chúng ta có thể thuận lợi quay xong kỳ này."

"Giang Phong ca lợi hại như vậy sao? Tôi còn tưởng rằng người thành công giống Giang đại ca sẽ không bao giờ xuống bếp." Tô Hương cười nói.

Âu Thành Hạo ở bên cạnh nghe thấy Tô Hương khen Giang Phong, nhíu chặt mày.

"Mọi người đừng nghe Tiểu Vũ tâng bốc, tôi chỉ biết một chút thôi." Giang Phong đeo cặp kính gọng vàng, toát lên khí chất nho nhã, quần áo trên người cũng không tầm thường, đều là thương hiệu quốc tế.

Trước khi tham gia tiết mục Tiết Thiên Thiên cũng đã tìm hiểu sơ qua, gia cảnh Giang gia không tồi, cô nhẹ nhàng nói: "Giang đại ca thật khiêm tốn, không biết đến lúc đó em có thể qua nhà ăn cơm chung không? Em không biết nấu."