Chương 25

"Thiên Thiên, không biết nấu cũng không cần lo lắng, Lâm ca nấu cơm cũng siêu ngon, ở đoàn phim anh ấy thường xuyên nấu cơm cho mọi người." Tô Hương cười nói. Cô đã từng cùng Bành Văn Lâm ở trong một tổ phim, cũng coi như quen biết với Bành Văn Lâm.

Bành Văn Lâm vẫn luôn im lặng từ đầu, giờ đây mới hướng Tô Hương gật đầu như chào hỏi. Có thể thấy anh ta và Tiết Thiên Thiên còn chưa thân thiết lắm, đến giờ này mà vẫn chưa trò chuyện gì.

Đáy mắt Tiết Thiên Thiên đọng lại một chút tiếc nuối, nhưng cô nhanh chóng khống chế được tia cảm xúc khác thường này, nở nụ cười giả tạo và nói: "Thì ra Lâm ca biết nấu cơm à? Vậy những ngày tiếp theo xin nhờ vả anh nhé!"

Bành Văn Lâm có chút cứng nhắc mà "Ừm" một tiếng, không có cảm giác tự nhiên giống như lúc chào hỏi với Tô Hương

Tô Hương dường như không nhìn ra sự xa lạ giữa Bành Văn Lâm và Tiết Thiên Thiên, ngược lại vui vẻ nói: "Đúng vậy nha, Thiên Thiên, cô thật may mắn đó, được chung tổ với Lâm ca."

Cô ta có lẽ có ý khen Bành Văn Lâm, lại quên mất Thẩm Niệm Thu - người suýt chút nữa trở thành "chị em thực tập" của Tiết Thiên Thiên - cũng đang ở đây. Không khí nhất thời trở nên hơi gượng gạo.

Cũng may Thẩm Niệm Thu đang lấy cái thìa múc canh gà, dường như không để ý Tô Hương nói cái gì.

Giang Vũ lại hỏi Thẩm Niệm Hạ: "Chị ơi, chị biết nấu cơm không?"

Không đợi Thẩm Niệm Hạ trả lời, Thẩm Niệm Thu mở miệng trả lời trước: "Chị ấy không biết."

Thẩm Niệm Hạ thật ra muốn nói mình vẫn nấu được mấy món đơn giản.

"Chị không biết thật sao? Chị có thể tới nhà tụi em ăn cơm chung đó, chị thích ăn cái gì?" Giang Vũ hỏi.

Thẩm Niệm Thu nhíu mày, "Tôi sẽ nấu, không cần cậu lo."

Giang Vũ:???

Cư dân mạng cũng đặt dấu chấm hỏi.

【 Thẩm Niệm Thu sẽ nấu cơm sao? Thật hay giả vậy? 】

【 Túm thần chẳng biết phép lịch sự gì, cứ nhắm vào Giang Vũ 】

【 Có phải là cảm giác như Tu La tràng, bỗng dưng cảm thấy ghen tị hay không? 】

Thẩm Niệm Hạ khẽ nhếch môi, đáy mắt lạnh lùng có một tia dung túng, "Cảm ơn Tiểu Vũ, Tiểu Thu nhà tôi sẽ nấu, không làm phiền hai người."

"Không phiền đâu!" Giang Vũ nói. Anh ta rốt cuộc vẫn không rõ vì sao Thẩm Niệm Thu lại có địch ý với anh ta, người này thật sự rất khó ở chung.

Tiết Thiên Thiên thấy Thẩm Niệm Thu luôn quan tâm Thẩm Niệm Hạ, trong lòng chua xót như sắp biến thành quả chanh. Cô ta tìm mọi cách lấy lòng Thẩm Niệm Thu, nhưng đối phương chưa từng cho cô ta một chút mặt mũi gì. Thẩm Niệm Hạ chẳng làm gì cả, nhưng Thẩm Niệm Thu lại chủ động gánh vác mọi thứ.

Cô ta còn tưởng rằng với tính cách như Thẩm Niệm Thu, cũng kiêu căng ngạo mạn với người nhà.

"Chị Thẩm cũng không biết nấu sao? Em còn tưởng rằng chị biết. Vậy ngày thường chuyện ăn uống chị làm như thế nào? Lúc nào cũng ra ngoài ăn hay sao?" Tiết Thiên Thiên cố ý hỏi.

"Không có, chỗ làm của tôi có nhà ăn, bữa nào tôi cũng ăn ở đó." Thẩm Niệm Hạ nói.

"Thì ra nơi chị làm việc có nhà ăn!" Tiết Thiên Thiên tựa hồ đã hiểu, "Ăn căn tin rất tốt, còn có thể tiết kiệm một chút sinh hoạt phí. Nhưng em tò mò chị Thẩm làm nghề gì nha? Cũng chưa nghe Niệm Thu nói qua."

"Giáo viên."

Giọng nói của cô thản nhiên, toát lên sự ung dung tự tại nhưng không hề kiêu căng hay nịnh nọt.

Nghề này đúng là tốt thật, là công việc nhà nước nhỉ? Giờ đây nghề giáo viên cũng khá hot, nhiều người thích thi vào lắm, so với các ngành biên chế khác thì dễ thi hơn, lại còn ổn định nữa, thực ra lương thấp một chút cũng không sao."

Ngụ ý chính là không có tiền mấy.

Tiết Thiên Thiên rốt cuộc cũng buông lỏng, giáo viên có thể tốt đẹp đến đâu chứ, so sánh với thu nhập của minh tinh, chẳng khác nào ăn mày.

Thẩm Niệm Thu nhăn mày: "Dễ thi? Ít tiền??"

Với chỉ số thông minh này của Tiết Thiên Thiên, có đầu thai thêm mười lần nữa cũng không thi được. Thành quả nghiên cứu mấy năm nay của Thẩm Niệm Hạ có cái nào không có ý nghĩa thực tiễn trọng đại đối với xã hội? Có rất nhiều người tranh nhau trả tiền mong cô làm hạng mục.