Chương 44

Nhóm của chị em Tô Hương cũng đi mua đồ ăn ngay sau khi vừa nhận được nhiệm vụ, đáng tiếc hôm qua bọn họ cũng không kiếm được bao nhiêu tiền. Âu Thành Hạo từ nhỏ đã không lo cơm nước, cũng chưa từng chịu khổ. Ngày hôm qua mới làm việc nửa ngày mà tay cũng bị phồng rộp lên, chỉ thu hoạch được có một ít.

Giá cả của đồ ăn mà Âu Thành Hạo muốn khá đắt đỏ, mua thịt cũng phải mua chỗ ngon nhất, chút tiền kiếm được từ hôm qua cũng nhanh chóng không cánh mà bay.

Nhưng Âu Thành Hạo đã muốn ăn, Tô Hương cũng không muốn khuyên can hắn trước máy quay, đành phải làm theo ý hắn.

Cũng may tay nghề nấu nướng của cô ta không tồi, bản thân cô ta cũng tự tin rằng có thể làm ra những món ăn ngon.

Ngày hôm qua Tiểu Âm Âm hái được rất nhiều cà chua bi, chủ hộ gieo trồng cà chua thấy nhóc con đáng yêu, còn tặng thêm một rổ cà chua cho cô bé. Tiểu Âm Âm nhận được cà chua, trong lòng muốn đem tặng chị tiên nữ, sáng sớm đã đến đây muốn đưa cà chua cho chị tiên nữ của cô bé.

Tuy nhiên khi các cô đến cửa căn nhà đầu tiên thì cửa vẫn đóng chặt.

Tiểu Âm Âm gõ nửa ngày, cửa mới mở ra.

Thẩm Niệm Thu đứng ở giữa cửa, nhíu mày liếc cô bé bên dưới, rất không kiên nhẫn.

Đứa trẻ sửng sốt nói: "Thẩm ca ca, chị tiên nữ đâu."

"Đi rồi."

"Ơ? Chị tiên nữ đi đâu rồi ạ?"

Thẩm Niệm Thu: "Hồi tiên cung rồi."

Dương Hiểu Hiểu: "......"

Cô bé còn nghĩ Thẩm Niệm Thu nói thật, "Oa! Vậy khi nào chị tiên nữ trở về ạ?"

"Không biết." Thẩm Niệm Thu lười nói chuyện tào lao với cô nhóc, "Có việc gì?"

"Em cho anh nè." Tiểu Âm Âm chỉ rổ cà chua ở trên mặt đất.

Thẩm Niệm Thu liếc nhìn đứa trẻ, rồi lại nhìn quả cà chua đỏ mọng, không chần chừ nhận lấy và nói "Cảm ơn."

"Anh không phải khách sáo, nhưng nhất định phải để phần cho chị tiên nữ nha, cấm anh lén ăn vụng hết." Tiểu Âm Âm còn không quên nghiêm túc nhắc nhở.

Thẩm Niệm Thu: "...... Anh không thích ăn cà chua."

"Hả? Tại sao vậy? Trẻ con kén ăn sẽ bị bệnh."

Thẩm Niệm Thu:......

Cậu cảm thấy việc nói chuyện phiếm với một đứa trẻ ba tuổi là một sai lầm. Vì vậy, cậu lấy ra một sấp tiền từ túi, tùy tiện rút một tờ màu đỏ đưa cho cô bé.

Tiểu Âm Âm không hiểu ý Thẩm Niệm Thu, trên mặt hiện rõ vẻ bối rối. Dương Hiểu Hiểu vội vàng hỏi: "Thầy Thẩm, đây là... ?"

"Tiền cà chua." Thẩm Niệm Thu nói xong, đóng cửa lại, tiếp tục trở về phòng ngủ.

Ngoài cửa chị em Dương gia trố mắt chỉ biết nhìn mặt nhau.

Phòng phát sóng trực tiếp đã bắt đầu nháo nhào lên.

【Đây mới là Thẩm Niệm Thu thật sự sao? Hắn chẳng có chút kiên nhẫn với con nít gì hết!】

【Đến giờ này rồi mà Thẩm Niệm Thu vẫn còn ngủ sao?】

【Cái hot search tối hôm qua vừa thấy liền biết là giả, Thẩm Niệm Thu sao có thể nghe lời giúp người khác được, lừa tôi vào xem, ghê tởm, thôi đi đây.】

......

Nhóm của Tiết Thiên Thiên và Bành Văn Lâm kiếm được không nhiều tiền. Hai người mua vài thứ linh tinh rồi trở về, nhưng lại phát hiện thiếu củi gạo mắm muối. Tiết Thiên Thiên liền đề nghị đi mượn của nhà hàng xóm.

Mà hàng xóm này của Tiết Thiên Thiên, tất nhiên chính là Thẩm Niệm Thu.

Đến trước cửa nhà Thẩm Niệm Thu, họ lại phát hiện cửa vẫn đóng. Trên cửa còn dán một tờ giấy ghi: "Đang ngủ, xin đừng làm phiền."

Tiết Thiên Thiên đứng ngoài gõ cửa một hồi lâu, cuối cùng Thẩm Niệm Thu mới mở cửa ra với vẻ mặt khó chịu.

"Cô không biết đọc chữ à?" Thẩm Niệm Thu nhướng mày hỏi, xung quanh tỏa ra một luồng khí lạnh như băng.

Tiết Thiên Thiên: "Xin lỗi, chị không để ý tờ giấy."

"Vậy chắc là cô bị mù rồi."

Tiết Thiên Thiên vẻ mặt tủi thân nói: "Niệm Thu, chị đến đây chỉ muốn mượn em một vài thứ."

"Không có."

"Chị vẫn chưa nói đó là món gì, sao em lại liền nói không có." Tiết Thiên Thiên ấm ức nói.