Chương 45

"Không mua nên không có, cô có vấn đề gì?" Thẩm Niệm Thu lạnh lùng nói.

Bộ dáng tức giận của cậu thực sự rất dáng sợ, Tiết Thiên Thiên không dám dây dưa thêm đành phải nói: "Hôm nay có nhiệm vụ, em không đi làm sao?"

"Không muốn làm." Thẩm Niệm Thu nói xong, lại đóng cửa.

【Má ơi, Thẩm Niệm Thu độc miệng trở về rồi.】

【Hình như không có chị Thẩm ở đây, Thẩm Niệm Thu lại phách tướng phách lối như vậy.】

【Cho nên Thu thần ngoan ngoãn đều là giả vờ cho chị gái xem ư?】

【Thẩm Niệm Thu hôm nay có bị đói chết hay không?】

【Ngày hôm qua hai chị em Thẩm gia vất vả cả ngày, bọn họ hôm nay chắc hẳn rất mệt. Theo tôi, việc hắn ngủ nướng là hoàn toàn có thể thông cảm được. Nếu các người đã từng đến nông thôn làm việc một ngày thì sẽ biết được mức độ mệt mỏi như thế nào.】

......

Vì thế ở trước máy quay, tất cả khách mời đều bận rộn nấu nướng, chỉ có Thẩm Niệm Thu là đang ngủ say sưa.

Ngay khi mọi người còn đang tò mò khi nào Thẩm Niệm Thu mới chịu dậy thì một ông lão ăn mặc giản dị bất ngờ xuất hiện trong khung hình livestream của khu vườn đầu tiên.

"Tiểu Thu, Tiểu Thu!" Ông lão làm lơ chữ viết siêu to trên cửa, trực tiếp đập cửa.

【Toi rồi, toi rồi, túm vương lần này chắc không quát nạt ông lão đâu nhỉ?】

【Tôi bây giờ cảm thấy hồi hộp đến khó thở, Thẩm Niệm Thu chắc mặt đen như đít nồi.】

Trong lúc mọi người đang lo lắng cho ông lão, cánh cửa đột nhiên mở ra.

Ngoài dự đoán của mọi người, Thẩm Niệm Thu chỉ là hơi nhíu mày, nhìn thấy người đến là ông lão cũng không nói gì.

"Nghe nói tổ tiết mục không cho các cậu ăn cơm, hôm nay chúng tôi ăn cá lóc đồng, ta mang một phần qua cho cậu.”

"Cảm ơn ông."

"Khách sáo cái gì? Ngày hôm qua nếu không phải nhờ hai chị em cậu, cái mạng già này của ta cũng khó mà giữ được."

Ông lão này chính là Lý đại gia - người cho chị em Thẩm gia mượn máy cắt lúa. Hôm qua, Lý đại gia bị rớt xuống sông ở cửa thôn, vừa lúc chị em Thẩm gia đi ngang qua, họ nhanh chóng cứu người lên.

Chỗ nước kia rất sâu, đã có vài người chết đuối ở đấy, Lý đại gia bây giờ nghĩ đến vẫn thấy sợ.

"Chị của cậu đâu?"

"Chị ấy hôm nay có việc, phải tạm nghỉ một ngày." Thẩm Niệm Thu nói.

Ông lão nghe xong có chút tiếc nuối, "Nhà thông gia của ta còn vài mẫu đất, nghe nói các cậu biết sử dụng máy cắt, muốn nhờ các cậu qua hỗ trợ thu hoạch một chút! Bọn họ cũng sẽ trả tiền."

Thẩm Niệm Thu cũng không đồng ý liền.

Vừa lúc Tô Hương đi ngang qua, nghe thấy lời này của ông lão, xung phong nhận việc nói: "Ông ơi, chúng cháu cũng biết lái máy cắt, nếu không chúng cháu giúp ông làm một chút?"

Nhà bọn họ cũng có máy cắt cỏ, khi Âu Thành Hạo nổi hứng cũng sẽ lái một chút, Tô Hương cảm thấy máy cắt cỏ và máy cắt lúa có cách thức hoạt động cũng na ná nhau, thao tác cũng tương tự.

"Thì ra các cô cũng biết lái sao? Vậy được rồi, các cô đi thử đi! Người thành phố như bọn cô quả nhiên lợi hại, ai cũng biết lái."

Lý đại gia tạm biệt Thẩm Niệm Thu. Thẩm Niệm Thu có vẻ mặt bình thản, chỉ ừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Tô Hương và Âu Thành Hạo đi theo Lý đại gia đến cánh đồng lúa. Hai người cùng nhau ngồi trước bàn điều khiển của máy cắt lúa. Hôm qua, Tô Hương đã xem kỹ thao tác của Thẩm Niệm Hạ, cô ta nghĩ rằng mình có thể làm tốt. Tuy nhiên, khi vừa bắt đầu, máy cắt lúa đã bất ngờ tiến về phía trước.

Nhưng ngay khi cô ta muốn dừng máy lại thì đã không còn kịp nữa, máy cắt lúa trực tiếp trượt xuống từ trên sườn núi nhỏ xuống, trượt vào trong mương, tiếng loảng xoảng vang lên.

Lý đại gia đau lòng muốn chết mà trách móc: "Ai da, ngươi không biết lái thì đừng có lái! Cái máy này hỏng rồi không dễ sửa đâu."