Chương 46

Tô Hương cũng cảm thấy xấu hổ muốn chết.

Cô ta bởi vì thiếu tiền nên muốn thừa dịp cơ hội này kiếm ít tiền, đến lúc đó có thể đi lên trấn nhỏ mua nguyên liệu nấu ăn. Hơn nữa, ngày hôm qua Thẩm Niệm Hạ và Thẩm Niệm Thu có bao nhiêu đề tài thảo luận, buổi tối hôm qua cô cũng đã biết, độ hot của tất cả khách mời cộng lại cũng không bằng cái video Thẩm Niệm Thu và Thẩm Niệm Hạ lái máy cắt lúa thu hoạch lương thực cho người dân.

Cũng không biết cư dân mạng xem cái gì nữa, thẩm chí cô ta nghi ngờ Thẩm Niệm Thu và Thẩm Niệm Hạ mua thủy quân.

Trên mặt Tô Hương có chút xấu hổ: "Xin lỗi, bọn tôi khi nãy không cẩn thận ấn sai rồi."

"Thôi thôi, hai cô cậu căn bản đều không biết, đúng là vẫn nên chờ Tiểu Hạ trở về lại thu hoạch, đừng có làm hỏng máy cắt lúa của ta, đúng là mất còn nhiều hơn được mà." Lý đại gia nói cái gì cũng không chịu để Tô Hương cùng Âu Thành Hạo đυ.ng vào máy cắt lúa.

Tô Hương và Âu Thành Hạo đành phải xấu hổ rời đi.

*

Đến bữa trưa, Tiết Thiên Thiên tình cờ biết được Thẩm Niệm Hạ hôm nay có việc nên không ở đây, tâm tư lại lần nữa ngo ngoe rục rịch.

Thẩm Niệm Hạ không có mặt, đây chính là cơ hội tốt cho cô ta.

Thẩm Niệm Thu kiêu căng ngạo mạn, cực kỳ thiếu kiên nhẫn, độ hot tuy rằng cao, nhưng danh tiếng lại không tốt. Đỉnh lưu như vậy chính là lựa chọn tốt nhất để cọ nhiệt, cô ta cũng bất chấp việc Thẩm Niệm Thu vừa mới nặng lời với mình. Cô ta đóng gói một phần cơm và đồ ăn Bành Văn Lâm vừa mới làm đi tìm Thẩm Niệm Thu.

Lần này đi đến nơi thì thấy cửa của căn nhà đầu tiên đã mở.

"Tiểu Thu, em đã ăn cơm chưa chưa? Chị Thẩm không ở đây, chắc là hôm nay em không có gì để ăn? Chị mang cho em một phần......" Tiết Thiên Thiên cứ thế tự nhiên mà tiến vào trong sân. Nhưng ngay lúc vừa đi vô, câu nói tiếp theo của cô ta không thể nào nói ra được nữa.

Trong nhà truyền đến mùi thịt thơm nồng, mà cái người không có gì để ăn trong miệng Tiết Thiên Thiên - Thẩm Niệm Thu, đang ngồi dưới dàn hoa bên cạnh một cái bàn gỗ nhỏ, ăn một miếng cá lóc đồng, trên bàn còn có một đĩa sườn với một đĩa vịt xào.

Tiết Thiên Thiên nhìn lại chỗ rau muống thanh đạm trong tay mình, ngay lập tức thấy được sự chênh lệch rõ ràng.

"Oa, Tiểu Thu, chị còn lo cho em không có đồ để ăn, dành một phần riêng cho em." Tiết Thiên Thiên nói: "Mấy món này em lấy ở đâu ra thế?"

"Người khác đưa."

"Nhìn có vẻ ngon miệng nha." Tiết Thiên Thiên nói.

Thẩm Niệm Thu cũng không thèm liếc mắt nhìn cô ta một cái, gắp một miếng sườn bỏ vào miệng.

"Một mình em chắc ăn không hết đâu nhỉ?" Tiết Thiên Thiên lại nói.

Thẩm Niệm Thu giống như bị điếc, căn bản không thèm để ý tới.

Tiết Thiên Thiên còn tưởng cậu sẽ bảo cô ta biến đi, nhưng thấy cậu chẳng thèm phản ứng gì, lại càng thấy khó xử hơn.

Tiết Thiên Thiên đành nói thẳng: "Thật ra chị cũng chưa ăn cơm, hay là chúng ta ăn cùng nhau đi..."

Thẩm Niệm Thu đứng dậy, bê theo cái bàn gỗ nhỏ cùng vào phòng, sau đó đóng cửa lại với một tiếng "rầm" to.

Tiết Thiên Thiên đang đứng ở trong nhà ngơ ngác.

Người xem phát sóng trực tiếp: 【Chà! Không hổ là Thẩm Niệm Thu, việc gì cũng có thể làm!】

【Không cho người khác mặt mũi luôn, có thật là người tốt không vậy?】

【Túm vương cũng không có làm sai, suy nghĩ muốn chiếm tiện nghi đều đã viết hết lên mặt Tiết Thiên Thiên rồi kìa.】

*

Sau khi ăn trưa xong, Thẩm Niệm Thu bắt đầu bận rộn. Khi nghe tin tức từ tổ chương trình, người dân trong thôn đã tặng cho Thẩm Niệm Thu rất nhiều đồ vật, đồng thời không quên ném đá tổ chương trình vì thiếu nhân tính: mời người đến ghi hình mà không cho ăn cơm.

Hiện tại nhà Thẩm Niệm Thu không thiếu thịt, trứng, gia cầm, nhưng Thẩm Niệm Thu cũng trả tiền đầy đủ.