Chương 3: Tắm rửa sạch sẽ lên giường chờ tôi!

Cuộc họp kết thúc, mọi người đều rời khỏi phòng, cả thể xác lẫn tinh thần cô đều mệt mỏi, muốn rời đi nhưng chưa đi đến cửa đã bị gọi lại.

“Hà biên kịch, về kịch bản tôi vẫn còn mấy vấn đề muốn thỉnh giáo cô một chút, không biết cô có thời gian không?” Người đàn ông đeo gọng kính tơ vàng tựa lưng vào ghế, chiếc bút máy trong tay gõ lên mặt bàn.

“Hoắc tổng khách khí quá, ngài nói là được.” Hà Lạc lập tức đứng lại cười làm lành. Giống như cô có thể đoán được những gì hắn ta muốn nói nhưng người không thể tự loạn, địch bất động ta bất động!

“Hoắc tổng, có vấn đề gì tôi cũng..”

“Đạo diễn Lưu, ông đi ra ngoài trước đi. Tôi chỉ có vài vấn đề cá nhân muốn hỏi một chút.”

Lưu Khắc dựa vào bản lĩnh nhìn mặt đoán ý nhiều năm qua cảm thấy sắc mặt của Hoắc Tổng có chút không tốt, vốn muốn giải vây thay Hà Lạc lại bị hắn ta đánh gãy, đành phải ngượng ngùng cười cười đi ra ngoài, trước khi đi lại ra hiệu cho cô không được nói lung tung.

Hà Lạc đương nhiên hiểu, trong lòng cô sáng như gương, Hoắc tổng này không phải muốn hỏi cô lúc nãy đã thấy gì sao? Cô cứ nói là không nhìn thấy, cứ nói là không biết.

Hai người giằng co trong phòng họp trống vắng. một người tươi cười đầy mặt, người còn lại mang theo thâm ý nhìn đối phương.

“Hà biên kịch không chỉ tuổi trẻ tài cao, lớn lên còn xinh đẹp như vậy. Thật khó có được.”

“Chỗ nào nha. Hôm nay nhìn thấy Hoắc tổng tôi mới biết cái gì gọi là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng. Dáng vẻ nghiêm túc của Hoắc tổng vô cùng mê người.” Khen người sao, trình độ của cô có thể hạ bút thành văn.

“Phải không? Nói như vậy chúng ta còn xem như xứng đôi.” Hoắc Thiệu Nguyên nhìn cô nói một câu không rõ đầu đuôi như vậy.

Nụ cười trên mặt Hà Lạc thoáng cứng lại…. Tiếng trung của Hoắc Tổng có phải không được tốt hay không….. Giống như không quá thông minh ……

“8 giờ đêm nay, tôi chờ Hà biên kịch ở căn hộ trung tâm Maple Leaf.” Hoắc Thiệu Nguyên ném một chiếc thẻ trong túi ra ném lên bàn, “Nếu cô đến sớm cũng có thể tắm rửa trước chờ tôi.”

Hà Lạc sợ ngây người, trong lòng như có một vạn thảo nê mã chạy băng băng bên trong… Hiện tại tiềm quy tắc đều trắng trợn táo bạo như vậy sao? Như vậy còn gọi là tiềm quy tắc?

Cô khắc chế xúc động muốn đánh đối phương, cong môi nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, “Hoắc tổng, hai chúng ta cũng không cần diễn, không cần phải diễn thử đi?”