Chương 4: Chị gái của hắn, không được phép nhúng chàm

“Tôi rất xem trọng bộ điện ảnh này, muốn cùng biên kịch giao lưu sâu hơn.” Hoắc Thiệu Nguyên khôn khéo nhìn kỹ người trước mặt. Hắn ta đã đưa điều kiện mê người như vậy, cô lại cự tuyệt, xem ra là dục cự còn nghênh hay là...

“Hoắc tổng. Ngài đừng làm khó dễ tôi. Lúc nãy tôi thật sự chỉ đi ngang qua, tôi ngay cả mặt ngài cùng vị tiểu thư kia cũng chưa nhìn thấy.” Hà Lạc cúi đầu không dám nhìn mặt hắn ta, đây không phải vấn đề địch động không động, nếu cô không nói rõ, mọi chuyện sẽ phát triển sang phương hướng không thể khống chế….

Không khí trong phòng hợp như ngừng lại một chút, Hoắc Thiệu Nguyên lại nhìn vào hai mắt cô, thu chiếc thẻ trên bàn lại. “Là do tôi đường đột. Hà biên kịch, thực xin lỗi.” Hắn ta đứng lên hơi khom lưng với Hà Lạc, làm tròn vai thân sĩ của mình.

Hà Lạc nhìn hắn ta, càng hiểu sâu hơn về bốn chữ “Mặt người dạ thú” nhưng để đảm bảo chén cơm sau này, cô vẫn tuân theo quy tắc giang hồ, nhịn xuống. “Không có việc gì. Hoắc tổng không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước.” Nói xong cô như con thỏ nhảy ra khỏi phòng họp. Lưu lại mình Hoắc Thiệu Nguyên nhìn theo bóng cô suy tư gì đó.

Ra ngoài, bên ngoài lại có mưa to, cô lại không mang dù theo đành đứng ở cửa trú mưa, do dự không biết có nên gọi xe hay không. Khi cô còn do dự không quyết, một chiếc xe ngừng lại ven đường, một thanh niên từ bên trong bước xuống, quần jean đen bao lấy đôi chân thon dài, vành tai bên phải đeo một chiếc khuyên tai độc đáo đang lóe sáng.

Hắn mở dù ra, bước nhanh về phía Hà Lạc.

“Chị!”

Hà Lạc nghe tiếng gọi liền quay đầu lại, thấy bóng người trong màn mưa cũng không quan tâm đến mưa to, trực tiếp chạy qua bên người đối phương.

“Tiểu Du Nhi! Sao em lại đến đón chị? Không phải em còn đang thu âm sao?”

Thanh niên ôm eo cô đến gần mình, nghiêng chiếc dù trong tay, che cả người cô lại.

“Trạng thái tốt nên kết thúc nhanh.”

Thương Tử Du cho cô lên xe trước, tự mình thu dù lại rồi ngồi lên ghế sau cùng cô, lấy khăn lông trong xe lau nước mưa trên người Hà Lạc.

“Hà biên kịch, gần đây có kịch bản nào tốt không?” Lão Khuê ngồi phía trước xoay người lại, cười hì hì nhìn Hà Lạc, “Có nhân vật nào tốt nhớ giữa lại cho Tử Du nhà chúng ta nha.”

Hà Lạc trợn mắt, “Còn cần anh nói hả?” Cô nghiêng nghiêng đầu nhìn Thương Tử Du chuyên tâm lau tóc cho cô, “Tiểu Du Nhi, kịch bản ‘ma đồng 2’ kia em muốn nhận nhân vật nào?”

Thương Tử Du không cần nghĩ ngợi mà hỏi lại, “Chị thích nhân vật nào?”

“Chị thích vai luật sư kia, ngoài mặt dạ dạ vâng vâng, khiêm tốn hữu lễ, sau lưng lại gϊếŧ người không chớp mắt nhưng loại nhân vật như vậy nếu không diễn tốt sẽ bị mắng. Nếu không em…..”

“Vậy em liền diễn vai đó đi. Lão Khuê giúp tôi liên lạc với Hạ Nhiên Kỳ, sắp xếp thời gian thử kính. Những chuyện không quan trọng cứ đẩy đi đi.” Thương Tử Du nhìn mái tóc được lau khô, hài lòng buông khăn lông xuống, nước mưa dính trên người chị gái hắn nhìn thôi cũng phiền người……

Chị gái của hắn, không ai được nhúng chàm, đến ông trời cũng không được.