Chương 12

Quý Thính nhíu mày.

Đàm Vũ Trình khẽ nhếch môi, tiếp tục uống rượu và không nói thêm lời nào. Anh gõ nhẹ ngón tay gọi thêm một ly "Hắc Ám", Quý Thính thấy anh như vậy cũng yên tâm hơn một chút. Nơi đây đang phát nhiều bài hát tiếng Quảng Đông, âm lượng được điều chỉnh ở mức vừa phải, rất thoải mái và không gây ồn ào khi trò chuyện. Quý Thính nhìn thấy một cô gái xinh đẹp ở quầy bar xéo đó giơ ly rượu về phía Đàm Vũ Trình, Đàm Vũ Trình không có chú ý tới.

Quý Thính giơ tay che miệng, nhích lại gần Đàm Vũ Trình, nói nhỏ: "Nhìn chéo sang bên kia, có một cô gái xinh đẹp đang mời rượu cậu."

Quý Thính nói hơi nhỏ, Đàm Vũ Trình nghiêng đầu sang muốn nghe rõ hơn nhưng lại vô tình đối diện với ánh mắt của cô. Khoảng cách mắt giữa hai người đang rất gần, Quý Thính cho rằng anh đã nghe rồi, bèn ra hiệu cho anh ngẩng đầu lên.

Đàm Vũ Trình nhìn cô mấy giây, anh ngẩng đầu lên nhìn theo ánh mắt của cô, cô gái xinh đẹp đằng kia lại giơ ly lên với anh.

Đàm Vũ Trình mới nhận ra Quý Thính nói có cô gái đẹp muốn mời rượu anh, anh cầm ly rượu lên và làm động tác chạm ly với cô ta, đôi mắt cô gái liền sáng rực, cực kỳ xinh đẹp.

Đàm Vũ Trình uống một hơi cạn sạch. Quý Thính cũng giơ ly rượu lên với cô gái kia.

Đàm Vũ Trình đặt ly rượu rỗng xuống, gọi thêm rượu lạnh, thể tích rượu trong ly không nhiều nhưng mỗi ly đều có một viên đá. Anh lắc nhẹ, đá trong ly đong đưa theo, loại rượu này có hậu vị khá mạnh.

Anh vẫn bình thản, có rất nhiều tin nhắn từ điện thoại, mà người nhắn nhiều nhất chính là Mộng Gia. Đàm Vũ Trình lật úp điện thoại, chuyên tâm uống rượu.

Quý Thính giơ ly làm động tác chạm ly với cô gái kia, ngay sau đó liền có một người đàn ông đến cụng ly với Quý Thính và hỏi thăm: "Hình như tôi từng gặp cô ở đâu đó rồi đúng không?"

Lại là lời dạo đầu quen thuộc này.

Quý Thính cười hỏi: "Hay là anh suy nghĩ lại xem?"

Người đàn ông đó nghe vậy thì nở nụ cười: "Nhưng mà thật sự tôi có cảm giác như đã từng gặp cô."

Quý Thính nhíu mày.

Khi Đàm Vũ Trình nâng ly rượu lên, anh nhìn thấy người đàn ông đó đến bắt chuyện với Quý Thính. Anh liếc nhìn người đàn ông đó một cái, người đàn ông đó liền phát hiện ra Đàm Vũ Trình, giơ tay thử chạm ly với anh.Đàm Vũ Trình nhích sang một bên, tiện tay cụng ly với người đàn ông đó. Sau khi người đàn ông đó uống xong, anh ta quay người trò chuyện với Quý Thính. Quý Thính nghiêng người, lịch sự phản hồi.

"Cô ở Trác Duyệt đúng không?"

Quý Thính khựng lại một chút: "Đúng vậy."

"Vậy thì tôi chắc chắn đã gặp cô rồi, tôi cũng ở Trác Duyệt. Thấy chưa, tôi không phải là đang bắt chuyện kiểu quê mùa đâu."

Quý Thính bật cười.

Người đàn ông đó lập tức nói: "Cô thật xinh đẹp."

Lời khen bất ngờ khiến Quý Thính sững người, cô mỉm cười nhẹ: "Cảm ơn."

Đàm Vũ Trình đang uống rượu, nghe thấy cuộc trò chuyện bên cạnh, anh đặt ly rượu lạnh xuống. Điện thoại lại rung vài lần, anh vuốt màn hình lên xem. Tiếng cười nhẹ nhàng, êm ái của Quý Thính truyền đến, đó là một kiểu đáp lại không gây mất thiện cảm.Sau đó, người đàn ông kia kể chuyện cười cho Quý Thính nghe, Quý Thính chống cằm lắng nghe. Tay áo trượt đến khuỷu tay phết trên mặt bàn, ngón tay cô cứ vô thức sờ trên khuyên tai mình.

Đàm Vũ Trình uống một ngụm rượu. Bỗng nhiên, Đàm Vũ Trình đưa tay nắm lấy chiếc ghế cao của Quý Thính, xoay cô lại. Quý Thính chới với không kịp trở tay, cô ngước lên nhìn anh, Đàm Vũ Trình cụp mắt nhìn cô: "Có phải cậu đến để uống rượu với tôi?"

Quý Thính ấp úng, còn chưa mở miệng thì Đàm Vũ Trình ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia.

Người đàn ông kia khựng lại, đối diện với đôi mắt sâu thẳm không lường được, anh ta tỏ vẻ tiếc nuối, lại nhìn Quý Thính một lần nữa rồi mới quay người đi.

Đàm Vũ Trình thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn Quý Thính đang ở gần mình hơn: "Trác Duyệt nổi tiếng trap boy, cậu không nhận ra điều ấy à?"

Quý Thính cười nói: "Nhận ra rồi."

"Vậy mà còn trò chuyện vui vẻ thế."

Quý Thính bất lực nhún vai, cầm ly rượu lên uống: "Không tìm được lý do để từ chối."

Đàm Vũ Trình uống một ngụm rượu, tay vẫn nắm lấy ghế của Quý Thính, giọng anh trầm ngâm: "Nói có bạn trai là được rồi, Lục Hải là để trưng bày à?"

Tay Quý Thính đang cầm ly rượu bỗng khựng lại. Nghe tới tên Lục Hải, thế mà cô không biết phải trả lời thế nào.

Cô nói: "Cũng phải, quên mất."

Đàm Vũ Trình nghiêng đầu, liếc cô một cái.

Quý Thính khẽ nhấp một ngụm rượu, nuốt xuống chất lỏng mát lạnh.

Cô khẽ nói: "Gọi món gì ăn đi, bụng rỗng mà uống rượu khó chịu lắm."

Đàm Vũ Trình gọi phục vụ, chọn cho cô một tô mì. Mì được bưng lên, Quý Thính cầm đũa ăn, vừa ăn vừa nói: "Hôm nay uống rượu hỗn tạp rồi."

"Cậu chỉ uống mỗi loại Hắc Ám mà?"

"Trước khi đến đây đã uống Sake rồi."

Nghe vậy, Đàm Vũ Trình nghiêng đầu nhìn cô, hơi nóng phả vào mặt cô, Quý Thính ăn đến mức chóp mũi lấm tấm mồ hôi. Cô lau mũi, nhướng mày nhìn anh, Đàm Vũ Trình đẩy một cốc nước ấm cho cô, Quý Thính ừng ực uống hết. Sau đó, cô đẩy ghế chân cao xuống, Đàm Vũ Trình thấy cô có vẻ hơi say, theo phản xạ đưa tay ôm eo cô. Chiếc váy chữ A và chiếc áo sơ mi hở ra một đoạn eo thon, anh ôm đúng vào chỗ đó.

Đàm Vũ Trình hỏi ngược lại: "Còn đi vững không?"

"Có thể, tôi đi vệ sinh một chút." Quý Thính hơi choáng váng, cô vịn Đàm Vũ Trình để đứng vững, sau đó đi về phía nhà vệ sinh. Món rượu Hắc Ám của quán này không giống với Hắc Ám của quán bar hôm nọ, có vẻ như họ đã pha chế bằng một loại rượu khác. Quý Thính vào toilet, sau khi đi ra, cô có cảm giác muốn nôn mửa, cô vịn vào bồn rửa mặt đứng một lúc.

Vừa đúng lúc gặp người phụ nữ đẹp đã cụng ly với Đàm Vũ Trình vừa nãy bước vào, cô ta đi đến bên cạnh Quý Thính, cười nói: "Cô gái xinh đẹp, anh chàng đẹp trai kia là gì của cô vậy?"

Quý Thính hơi choáng, cô nhìn người phụ nữ đứng cạnh: "Bạn bè."

Cô ta nói: "Trông anh ấy cực lạnh lùng, tôi đã xin WeChat nhưng anh ấy không cho, cô có thể cho tôi xin của anh ấy không?"

Quý Thính kéo một tờ khăn giấy lau mặt, nói: "Cậu ấy không cho, tôi càng không thể cho."

Người phụ nữ nghe vậy, chớp chớp mắt.

Chủ yếu là Quý Thính không có kiên nhẫn nữa, cô thấy hơi khó chịu, lau mặt xong thì vịn tường đi ra ngoài. Đàm Vũ Trình dựa vào tường bấm điện thoại, tay áo sơ mi xắn lên để lộ ra cánh tay với đường nét rõ ràng. Anh ngước mắt nhìn Quý Thính: "Ổn chưa?"

Quý Thính gật đầu và đi về phía anh, cô không hề biết dáng vẻ mình lúc này trông như thế nào, còn lảo đảo vài bước. Khi đến bên cạnh Đàm Vũ Trình, cô loạng choạng, Đàm Vũ Trình lập tức đưa tay ôm eo cô.

Quý Thính úp mặt vào trên vai anh, vừa chột dạ vừa xấu hổ: "Xin lỗi nha, vốn dĩ là đến để uống rượu với cậu..."

Đàm Vũ Trình hừ lạnh một tiếng.

Sau đó, anh dang tay ôm ngang eo rồi bế cô lên, Quý Thính bị hành động này làm cho choáng váng hơn, cô nhắm tịt mắt, giọng mềm nhũn: "Lần sau sẽ uống bù với cậu. . ."

Đàm Vũ Trình không lên tiếng mà đi thẳng đến quầy bar, nhờ phục vụ lấy túi xách và chìa khóa xe của cô, móc chúng vào đầu ngón tay anh. Đàm Vũ Trình xuống lầu, club gọi tài xế lái thay giúp anh ta. Anh ôm Quý Thính ra băng ghế sau, đặt cô ngồi trên ghế và tựa vào vai anh.

Cổ áo cô hơi hé mở, trắng đến kinh người!

Tài xế nhìn qua gương chiếu hậu, Đàm Vũ Trình bèn ôm cô vào lòng, để cô áp vào ngực mình, chỉ để lại phần ót đối diện với tầm nhìn tài xế.

Còn việc lộ eo cũng không còn cách nào khác, anh phải đưa tay ra che chắn.

Thật ra Quý Thính có một thân hình rất đẹp, phần nên thon thả thì thon thả, cần đầy đặn sẽ đầy đặn, dáng người có thể cân được rất nhiều loại trang phục. Vả lại, thân hình cô đẹp theo kiểu đằm thắm không mang tính công kích mạnh, vậy nên trước giờ luôn có rất nhiều người theo đuổi cô.

Và cô có tuyệt kỹ từ chối của riêng mình, duy trì cho đến nay vẫn còn trong trạng thái độc thân.

Chiếc xe phóng nhanh, đèn đường chiếu trên cửa sổ như những cánh quạt vỗ cánh, chúng lướt qua sống mũi cao của Đàm Vũ Trình. Sau một lúc, ghế sau lại chìm vào bóng tối, trong không khí thoang thoảng mùi rượu và mùi nước hoa nhàn nhạt từ cổ áo Quý Thính.

Cô sử dụng lại loại nước hoa quen thuộc của mình, tổng thể dịu dàng, tầng hương hoa cuối kéo dài lưu hương, vô cùng tinh tế.

Đàm Vũ Trình ôm cô, anh cũng uống rượu, chưa hẳn là quá say nhưng uống rượu trộn khiên anh vẫn xém lửng lơ. Anh dựa vào ghế, mở mắt nhìn lướt qua Quý Thính đang ngủ say trong lòng.

Mấy giây sau, anh mới nhắm mắt lại.

Chiếc xe màu đen về đến Trác Duyệt, dừng lại ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm, tài xế rút chìa khóa trả lại cho người đàn ông ở ghế sau. Đàm Vũ Trình mở mắt, nhận lấy chìa khóa mà đối phương đưa cho, giọng anh trầm thấp: "Đã trả tiền rồi."

"Cảm ơn." Tài xế đeo lớp khẩu trang dày.

Sau khi giao chìa khóa, anh ta không dám nhìn người phụ nữ say rượu đang ngủ nữa, vừa nãy nhìn một cái đã là vượt quá giới hạn.

Sau khi tài xế đi rồi, bãi đỗ xe dưới tầng hầm tạm thời yên tĩnh, Đàm Vũ Trình để Quý Thính ngủ thêm một lúc, khoảng hai mươi phút sau mới ôm cô xuống xe, bước một bước dài và đóng cửa xe lại.

Đàm Vũ Trình bế cô lên lầu, vào nhà, ném túi xách của cô lên ghế sofa rồi ôm cô về phòng ngủ.

Trong phòng cô cũng có một mùi hương thoang thoảng. Sau khi Quý Thính được đặt lưng lên giường, thực ra cô rất khó chịu, cô lăn người đi kéo thùng rác, đề phòng trường hợp muốn nôn. Đàm Vũ Trình bước ra khỏi phòng, lấy thuốc giải rượu và một cốc nước quay lại phòng, đặt trên tủ đầu giường cho cô.

Quý Thính nằm nghiêng người, lại ngủ thϊếp đi.

Mái tóc xõa ra sau gáy, Đàm Vũ Trình đứng bên giường, cúi mắt nhìn cô một lúc rồi đưa tay kéo chăn đắp lên vai cô. Trong căn phòng yên tĩnh, hương thơm thoang thoảng len lỏi.

Đàm Vũ Trình đứng thẳng dậy, điều chỉnh đèn ngủ tối hơn một chút, sau đó rời khỏi phòng.

-

Ngày hôm sau.

Khi Quý Thính tỉnh dậy, vẫn còn chút mông lung, sau khi nhìn thấy thuốc giải rượu và cốc nước trên tủ đầu giường, cô nhớ lại một số hình ảnh tối qua. Lúc anh rời đi, cô vẫn còn chút ý thức, cô nhìn thấy anh kéo cửa ra ngoài.

Nghĩ đến việc tối qua đáng lẽ phải bồi tiếp anh, ấy thế mà mình lại say trước, Quý Thính cảm thấy áy náy. Tửu lượng của cô không phải là vấn đề, thỉnh thoảng uống rượu hỗn tạp cũng không sao, nhưng phải xem là loại rượu nào.

Cô vén chăn xuống giường.

Nửa tiếng sau, Quý Thính ôm cốc cà phê nóng ngồi trên ghế sofa chờ tỉnh rượu, tiện tay nhắn tin cho Trương Dương, nói với cậu ấy rằng hôm nay cô không đến cửa hàng, để họ tự sắp xếp, còn hạt cà phê giao đến thì phải kiểm tra xem có bị ẩm hay không.

Trương Dương đáp vâng.

Sau khi sắp xếp công việc xong, Quý Thính vào vòng bạn bè, phần bình luận trong bài đăng của Thư Tiêu tối qua đã dài dằng dặc, trong đó bao gồm bình luận của Vu Hi hỏi Thư Tiêu rằng bạn trai cô ta là người ở đâu.

Thư Tiêu hầu như không trả lời các bạn học khác, nhưng với Vu Hi thì có trả lời, nói bạn trai là người Bắc Kinh, học cùng trường với cô ấy đồng thời cũng là nghiên cứu sinh.

Từ cách trả lời của Thư Tiêu có thể cảm nhận được, là sự bình thản trong tình yêu, dường như việc yêu đương là điều hiển nhiên.

Chung Du hỏi: Ai theo đuổi ai thế?

Thư Tiêu trả lời: Anh ấy theo đuổi tôi.

Bên dưới có các bạn nam khác trả lời "uầy uầy uầy", giọng điệu đó cũng giống như khi trêu chọc Đàm Vũ Trình và Thư Tiêu trước đây.

Có một lần, Quý Thính vội vàng rửa tay đi vào lớp học, liền nghe thấy một đám người đang ồn ào. Lúc ấy, Thư Tiêu lườm Đàm Vũ Trình một cái, đứng dậy khỏi chỗ ngồi của anh, mặt đỏ bừng quay về chỗ ngồi của mình, Đàm Vũ Trình thì cười vặn nắp chai nước suối ngồi xuống. Họ đang ồn ào trêu chọc điều gì đó, Quý Thính không nhìn rõ lắm, cô chỉ nghe thấy những tiếng "uầy uầy uầy" đó.

Nói đi cũng phải nói lại, bao nhiêu năm nay, điều mà cô nhớ nhất lại là những ngày tháng cấp ba.

Dù là Đàm Vũ Trình hay Thư Tiêu, từng cử chỉ của họ dường như đều nhẹ nhàng dẫm lên dây thần kinh của cô.



Grey: Cổ áo hơi hé mở, còn cái gì trắng thì tự liên tưởng nha…