Chương 13

Những ngày tháng đại học ở Bắc Kinh, vì cô và Đàm Vũ Trình học hai trường khác nhau nên lại phải làm quen với bạn mới, tham gia các câu lạc bộ, được trợ giảng ưu ái nữa. Quý Thính còn giúp trợ giảng rất nhiều việc nên khoảng thời gian đại học bận rộn và phong phú hơn nhiều, cô và Đàm Vũ Trình gặp nhau ít đi, không thể như thời cấp ba.

Mỗi một hình ảnh của anh như trước mắt.

Những ngày tháng thời đại đại học, cô chỉ nhớ rõ những khoảnh khắc gặp gỡ đôi khi mà anh mang đồ đến cho cô theo lời nhắc của mẹ cô.

Vì những năm tháng cấp ba quá rõ ràng trong tâm trí, nên ngay cả bây giờ, cô vẫn cảm thấy như mới là ngày hôm qua. Rồi Thư Tiêu và Đàm Vũ Trình sớm muộn sẽ quay lại bên nhau, trở lại khoảng thời gian thường hay bị mọi người trêu chọc ấy.

Ngờ đâu, bây giờ Thư Tiêu đã có bạn trai, đối tượng là một người đàn ông khác.

Quý Thính do dự một chút, cô nhấp vào ảnh đại diện màu đen, nhìn vào khung chat định nhắn gì đó. Cuối cùng, chần chừ mãi, rất lâu vẫn không gõ được một chữ nào.

Quý Thính ngừng lại. Hy vọng anh vẫn ổn.

Lúc này Vu Hi nhắn tin cho cô: [Thính Thính, tối mai hẹn nhau đi ăn nhé. Cậu dẫn theo Lục Hải của cậu đi, tớ chưa gặp anh ta bao giờ, tớ muốn xem thử.]

Quý Thính khựng lại: [Để tớ hỏi xem người ta có rảnh không.]

Vu Hi: [Chắc chắn là rảnh, bạn thân của cậu muốn gặp mà sao không rảnh được.]

Quý Thính cười cười: [Nhưng mà quan hệ giữa bọn tớ chưa thân đến mức đó đâu.]

Vu Hi: [Thì có sao đâu? Gặp nhau ăn bữa cơm thôi, tớ sẽ xem tướng giúp cho cậu.]

Quý Thính: [Tớ hỏi anh ấy thử.]

Vu Hi: [Ok.]

Quý Thính nhắn tin cho Lục Hải, hỏi anh ta tối mai có rảnh không, Lục Hải lập tức trả lời: [Rảnh.]

Quý Thính nói: [Đi ăn với nhau.]

Lục Hải đáp: [Được.]

Quý Thính cười cười, hỏi thêm một câu: [Có thể sẽ có bạn tôi đi cùng, anh có tiện không?]

Lục Hải nhanh chóng trả lời: [Không vấn đề gì, em đã đặt nhà hàng chưa?]

Quý Thính: [Đặt rồi.]

Lục Hải hơi mất mác, trả lời: [Vậy được, ngày mai tôi đến đón em.]

-

Lô hạt cà phê mới đến không có vấn đề gì, nhưng một số hạt cà phê còn tồn trong kho bị ẩm. Thời tiết miền Nam vốn vậy, may mắn là chỉ bị một ít, không nhiều lắm, mang chúng ra rang lại và xay ra vẫn có mùi thơm, nhưng khi pha thì hương vị bị ảnh hưởng.

Quý Thính dứt khoát giữ lại phần hạt này để tự uống, thử đổi cách pha chế khác thì vẫn có thể cảm nhận được hương vị.

Chiều thứ Ba.

Vu Hi gửi cho cô địa chỉ một nhà hàng, Quý Thính vào phòng nghỉ chỉnh chu sơ qua. Bởi vì pha cà phê suốt buổi chiều, phải đeo khẩu trang nên để lại vết hằn trên mặt, Quý Thính dùng kem che khuyết điểm che đi một chút, nới lỏng một chút cho thoải mái.

Sau khi chỉnh chu lại mình, Quý Thính xách túi ra ngoài, thì thấy Lục Hải đã đến. Anh ta ngồi ở vị trí gần cửa sổ, vừa nhìn thấy cô liền nở nụ cười.

Tiểu Uyển ở quầy bar nháy mắt tinh nghịch.

Quý Thính đành vậy, bước đến quầy bar, lấy cà phê đã đóng gói và đi về phía Lục Hải. Lục Hải đứng dậy lấy chìa khóa xe, hỏi: "Cho tôi à?"

Quý Thính cười nói: "Ừ, nếm thử xem, cà phê mới đến."

"Được." Lục Hải nhận lấy, mở nắp uống một ngụm, dẫn Quý Thính đi ra ngoài,x e đậu ở ô đỗ xe tạm ở phía đối diện.

Hai người lên xe, Lục Hải hỏi: "Thơm quá, đây là loại gì vậy?"

"Gesha."

"Có mùi thơm hoa nhài."

"Đúng vậy, do trải qua lai tạo, ngoài ra còn có hương cam Bergamot và hương đào nữa."

"Thảo nào, bởi tôi nói sao không chỉ có một loại mùi vị." Lục Hải đặt ly cà phê lên bảng điều khiển xe, nói: "Uống rất ngon."

Quý Thính cười nói: "Ngon là được."

Nhìn nụ cười của cô, tim Lục Hải đập nhanh hơn, anh ta khởi động xe, cảm thấy có chút hồi hộp và mong chờ khi gặp bạn của cô.

Nhà hàng Vu Hi đặt là món Thái, phong cách trang trí cũng rất đặc biệt, sử dụng phong cách rừng nhiệt đới, chỗ ngồi được đặt cao hơn sàn nhà, mỗi chỗ ngồi đều có bậc thang.

Khi Quý Thính và Lục Hải đến, Vu Hi và Chu Chiêm đã đến trước, đang phía trên vẫy tay chào họ từ xa.

Quý Thính bước lên bậc thang, ngồi xuống, Lục Hải ngồi bên cạnh cô.

Vu Hi nháy mắt với Quý Thính.

Quý Thính giới thiệu: "Lục Hải, đây là bạn thân của tôi Vu Hi, cô ấy..."

Vu Hi nở nụ cười rạng rỡ, chủ động nắm tay Chu Chiêm, Quý Thính nhìn thấy: "Đây là bạn trai của cô ấy, Chu Chiêm."

Chu Chiếm nâng kính, hơi ngại ngùng gật đầu với Lục Hải.

Lục Hải quay sang nhìn họ: "Xin chào."

"Chào anh." Vu Hi cười toe toét, cô nhìn Quý Thính, dùng ánh mắt biểu thị: Cũng được đó, trông có vẻ là người đàng hoàng.

Quý Thính cười cười, không đáp lại ánh mắt của cô ấy.

Chu Chiêm lấy menu đến, mời Quý Thính và Lục Hải gọi món trước. Lục Hải không gọi, anh ta nhường cho Quý Thính gọi.

Quý Thính gọi vài món rồi hỏi ý Lục Hải, Lục Hải gật đầu nói được, bảo tùy cô gọi, tùy cô sắp xếp.

Quý Thính không hỏi thêm nữa.

Gọi món xong.

Vu Hi hỏi Lục Hải làm nghề gì.

Lục Hải nói rằn anh ta làm thiết kế nội thất, Vu Hi lại hỏi anh ta có nhà riêng ở Lê Thành không, Quý Thính đá Vu Hi dưới gầm bàn.

Lục Hải lập tức trả lời: "Có."

Vu Hi còn muốn hỏi thêm thì Quý Thính lại đá cô ấy một lần nữa, Vu Hi đành ngưng lại, cô ấy cười toe toét với Lục Hải: "Tôi làm khách sạn, nếu anh cần, có thể tìm tới tôi, đặt phòng có thể giảm giá."

Lục Hải cười nói: "Được thôi, nếu cần nhất định sẽ tìm cô."

Vu Hi gật đầu.

Điện thoại của Quý Thính bỗng rung lên, cô cầm lên xem, là Vu Hi gửi tin nhắn.

Vu Hi: [Nhìn chung thì cũng ổn, nhưng sao tớ có cảm giác vẫn kém hơn so với những anh chàng từng theo đuổi cậu ấy nhỉ?]

Quý Thính soạn tin nhắn trả lời: [Những anh chàng theo đuổi tớ ấy à, có những ai mà tốt hơn vậy?]

Vu Hi im lặng, suy nghĩ một hồi.

Thực ra cũng không có ai tốt đến mức có thể kết hôn, chủ yếu là do tần suất giao lưu của Quý Thính còn hạn hẹp, bình thường cô cũng không chủ động đi ra ngoài gặp gỡ mọi người, cuộc sống chỉ quanh quẩn giữa cửa hàng và nhà. Khách hàng ở cửa hàng đa phần là dân văn phòng của tòa nhà Trác Duyệt, những người này thật giả lẫn lộn, bên ngoài hào nhoáng, bên trong thế nào ai mà biết được.

Nếu không thì dì Khưu Đan cũng không cần phải mai mối cho Quý Thính.

Cũng giống như bản thân Vu Hi cô vậy, tuy làm khách sạn quen biết nhiều người, nhưng tìm đi tìm lại, đợi này đợi kia, ngó tới ngó lui vẫn chẳng thấy ai thực sự phù hợp.

Vậy nên mới về Nam An mặc cho ba mẹ sắp xếp. Có lẽ vì nơi Nam An khiến Vu Hi yên tâm hơn, gả về cho quê nhà cũng là một cái kết có hậu.

Món ăn được mang lên.

Lục Hải lấy cho Quý Thính một miếng bánh sầu riêng nướng chảo, Vu Hi dời đĩa salad cho Quý Thính rồi nhìn Lục Hải, cười nói: "Cậu ấy thích ăn salad."

Lục Hải nghe thế, sững sờ, sau đó nói với Vu Hi: "Cảm ơn, giờ tôi đã biết."

Quý Thính bất đắc dĩ nhìn Vu Hi một cái.

Vu Hi cười cười.

Cô ấy lại nhắn tin cho Quý Thính.

Vu Hi: [Cậu thích ăn salad, một phần trong tiêu chuẩn bạn trai thế mà Lục Hải cũng không biết á, khả năng quan sát của anh ta cũng quá bình thường.]

Quý Thính: [Ăn phần của cậu đi.]

Vu Hi: [Được rồi.]

Chu Chiêm trông có vẻ nghe lời Vu Hi, lúc ăn cơm, Vu Hi chỉ cái gì, anh ta liền lấy cho, còn rất nhiệt tình là đằng khác.

Lục Hải không thể học theo Chu Chiêm, bởi vì Quý Thính vẫn luôn giữ im lặng, thỉnh thoảng chỉ ngẩng đầu lên cười lắng nghe Vu Hi nói chuyện, cũng nghe Vu Hi ép Chu Chiêm mở miệng. Vu Hi nói anh ta là cái hũ nút.

Lục Hải lại không biết phải làm gì, tính cách của Quý Thính cũng không giống như Vu Hi.

Vu Hi cầm một miếng bánh phồng tôm lên cắn, gọi Chu Chiêm đưa giấy ăn: "Khăn giấy, khăn giấy!"

Chu Chiêm lập tức vươn tay lấy cho Vu Hi.

Nhìn thấy Vu Hi như vậy, Lục Hải tiến đến gần Quý Thính, cười nói: "Bạn thân của em có cá tính mạnh."

Bỗng dưng đến gần, cộng thêm mùi nước hoa trên người Lục Hải, Quý Thính sững sờ, cô theo bản năng dịch xa sang bên cạnh một chút, tránh đi hơi nóng phả ra từ anh ta.

Cô không dấu vết thu hồi cánh tay đang đặt trên bàn, sau khi kéo giãn khoảng cách một chút, cô cười nói: "Bình thường cậu ấy sẽ không như vậy."

Lục Hải dựa vào lưng ghế, nhìn cô với ánh mắt nghi hoặc.

Quý Thính nhỏ giọng nói: "Giống như thời học sinh, một bạn nam thích một bạn nữ, nhất định phải trêu chọc cô ấy. Kiểu này, chính là đang cố ý."

"Cố ý?"

"Ừm."

Nói đến đây, trong đầu cô lại hiện ra hình ảnh những ngón tay thon dài quấn lấy đuôi tóc của Thư Tiêu, anh chàng đó dựa vào lưng ghế một cách hờ hững, quấn rồi kéo một cái khiến Thư Tiêu quay đầu lại trừng mắt nhìn. Tâm trí Quý Thính hơi trôi đi xa.

Lục Hải đáp: "Ra là vậy, tôi hiểu rồi."

Quý Thính hoàn hồn, mỉm cười.

Cô nhìn thấy Vu Hi che miệng tiến đến gần Chu Chiêm, không biết đang nói gì mà hai người cách nhau rất gần, mắt kính của Chu Chiêm phản chiếu ánh sáng và ánh mắt thì đang nhìn Vu Hi. Bỗng nhiên cô nhận ra, khi Lục Hải tiến đến gần cô, cô đã theo bản năng kéo giãn khoảng cách và có chút bài xích với mùi hương không tính là khó chịu trên người Lục Hải.

Vậy sau này, liệu có thể có hành động thân mật hơn nữa sao?

Có thể không?

---

Sau khi ăn tối, bốn người dạo quanh công viên Tân Hải gần nhà hàng, nơi đây có thể nhìn thấy tòa nhà Trác Duyệt và cả Trác Việt, lúc này cả hai tòa nhà đều sáng đèn rực rỡ.

Vu Hi kéo cánh tay Quý Thính, nói rằng Chu Chiêm sẽ về Nam An vào ngày mai, nên mới có lòng mời họ ra ngoài ăn tối cùng.

Quý Thính nhìn Vu Hi: "Hai nơi xa cách, cậu đã thực sự chuẩn bị sẵn sàng chưa?"

Vu Hi nhún vai: "Dù sao cũng phải có một người chịu hy sinh, xem xem đó sẽ là anh ấy hay là tớ thôi."

"Mà rất có khả năng là anh ấy, tớ vẫn muốn ở lại đây."

Quý Thính ừ một tiếng. Cô biết, nếu Chu Chiêm không chịu hy sinh, mối quan hệ này có thể đến nhanh mà đi cũng nhanh.

Vu Hi gạt đi những sợi tóc rối tung, nói: "Thực ra cả cậu và Lục Hải đều ở Lê Thành, quá tốt rồi. Nhưng cậu đâu giống như tớ, ba mẹ cậu đều sống ở Lê Thành, dù không phải Lục Hải thì cậu cũng sẽ chọn một người đàn ông khác ở tại Lê Thành này thôi."

Quý Thính cười cười, nhưng trong lòng cô đã hoàn toàn mù mịt.

Tối hôm đó, những chi tiết nhỏ bé ấy đã mang lại cho cô cú sốc lớn. Đôi khi, cô cảm thấy bản thân có thể chấp nhận tạm bợ, miễn hợp là được, tình cảm thì có thể dần dần vun đắp. Tuy nhiên, nếu ngay cả những cử chỉ thân mật nhất cũng không thể thực hiện được, vậy có thể nói gì về mối quan hệ này nữa?

Quý Thính nhìn bầu trời đêm xa xăm không có lấy một vì sao nào, nói: "Thôi vậy, đành thuận theo tự nhiên."

Vu Hi gật đầu,hoàn toàn đồng ý với câu nói này.

-

Trở về căn hộ đã hơn mười một giờ đêm, Quý Thính tắm rửa rồi về phòng nghỉ ngơi. Sáng hôm sau, vừa thức dậy, Quý Thính đã nhận được điện thoại từ Long Không.

Long Không ít khi gọi điện thoại cho cô, phần lớn đều nhắn tin. Quý Thính "alo" một tiếng, giọng Long Không vang lên: "Mới dậy à?"

Quý Thính ngồi dậy, buộc tóc, "Ừ."

"Uầy, may không có đánh thức cậu, tôi canh đến giờ mở cửa bên cậu mới gọi." Bên phía Long Không có tiếng gió vù vù như đang đi bộ, anh ta nói: "Thính Thính, hôm nay cậu có rảnh thì đi thăm Vũ Trình đi."

Quý Thính ngừng tay lại: "Có chuyện gì vậy?"

Long Không bên kia đã lên taxi, cửa xe đóng lại, không còn tiếng gió nữa.

Anh ta nói: "Hai ngày nay tôi nhắn tin cho cậu ấy mà không thấy trả lời, không phải tôi nghĩ nhiều gì, nhưng có một số chuyện thật tình cờ phải không? Thư Tiêu vừa công khai người yêu nữa. Thời gian đã qua lâu vậy rồi, mặc dù tôi nghĩ Vũ Trình có thể không còn nhớ nhung gì nữa, nhưng vẫn cảm thấy lo lắng cho cậu ấy."

---

- Grey -