Chương 14

Quý Thính ngồi trên mép giường, cầm điện thoại trong tay.

Đã vài ngày trôi qua kể từ khi Thư Tiêu công khai chuyện tình cảm. Sau lần gặp nhau ở quán bar hôm đó, hai người không liên lạc với nhau nữa, Quý Thính cũng không biết tình hình bên anh như thế nào.

Nhưng Long Không cũng xem như là người chứng kiến mối tình giữa Đàm Vũ Trình và Thư Tiêu trong quá khứ, Long Không cảm thấy lo lắng hơn những người khác cũng là điều dễ hiểu.

Quý Thính mím môi: "Tôi sẽ liên lạc với cậu ấy sau."

"Bây giờ chắc cậu ấy đang ở công ty, cậu sống gần đó, hay là đến gặp trực tiếp xem. Lúc đầu tôi cũng định đi tìm cậu ấy, nhưng trùng hợp tuần này tôi bận đi công tác, không còn cách nào khác nên đành nhờ cậu vậy."

"Được rồi, lát nữa tôi sẽ qua đó."

"Vẫn là Thính Thính của chúng ta đáng tin cậy nhất."

Quý Thính cười khẽ, bước ra khỏi phòng: "Lắm mồm."

"Đợi khi nào tôi về sẽ mời cậu đi ăn."

"Chừng nào cậu về rồi hẵng nói."

"Được."

Sáng tám giờ rưỡi sáng, Quý Thính đến mua đồ ăn sáng mang đến “SunSet” cho Trương Dương và các nhân viên. Sau khi mọi người ăn sáng xong, Quý Thính bảo Tiểu Uyển pha sáu ly cà phê, cõng theo ánh nắng mặt trời lái đến tòa nhà Trác Việt Thời Đại. Cô đã đến đây không ít lần, từ khi công ty trách nhiệm hữu hạn trí tuệ nhân tạo Diên Tự chuyển từ tầng ba lên tầng bốn, rồi sau đó là mua luôn cả tòa văn phòng, cô đều cho người mang cà phê đến chúc mừng.

Quý Thính cầm sáu ly cà phê, bước vào AI Diên Tự.

Lễ tân nhận biết Quý Thính nên cho cô vào trực tiếp. Quý Thính đi vòng qua một góc rẽ, đến phòng làm việc của Đàm Vũ Trình, bên trong không có ai, cả Trần Phi và những người khác cũng không ở đó. Cô hơi ngẩn người, đi một vòng và hỏi thăm một lập trình viên gần đó.

Lập trình viên đó chỉ vào phòng họp trong cùng: "Đang họp ạ."

Quý Thính nói cảm ơn, đặt cà phê lên bàn làm việc của nhóm Trần Phi, sau đó đi vào phòng họp phía trong cùng.

Vì vị trí ở trong cùng nên cửa không đóng, cô đứng ở cửa sau nhìn vào thấy có bốn người trong phòng họp. Đàm Vũ Trình mặc áo sơ mi trắng và quần dài, anh dựa vào bàn, tay thì di chuột và đang nói chuyện với những người còn lại, lông mày hơi nhíu lại, nét lêu lổng thường thấy lúc này hóa thành lạnh lùng, nghiêm túc.

Trần Phi và những người khác cũng vậy, ngồi không ra ngồi, tay xoay bút, trước mặt mỗi người đều có một chiếc máy tính.

Quý Thính đang nhìn, Đàm Vũ Trình vô tình ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cô đang đứng đó.

Bốn mắt nhìn nhau.

Quý Thính sững người một giây, sau đó giơ tay lên, lắc lắc cà phê. Đàm Vũ Trình gật đầu rồi thu hồi tầm mắt, tiếp tục nói chuyện với Trần Phi và những người khác. Quý Thính cũng không vội đi, mà dựa vào cửa xem và nghe họ nói, mặc dù cô nghe không hiểu gì cả.

Ba người còn lại đã phát hiện ra Quý Thính, họ lần lượt chào hỏi Quý Thính, Quý Thính mỉm cười đáp lại.

Khoảng mười phút sau, ba người Trần Phi là những người đầu tiên rời khỏi phòng họp. Họ chào hỏi Quý Thính, Quý Thính ra hiệu cho họ rằng cà phê của họ đã được đặt trên bàn làm việc, họ nhanh chóng đi ra ngoài.

Đàm Vũ Trình là người ra cuối cùng, anh xách theo laptop ra ngoài, tùy ý dựa vào tường: "Sao lại đến đây?"

Áo sơ mi của anh hơi xốc xếch, giọng điệu vừa ngông nghênh vừa bất cần.

Quý Thính mở nắp cà phê, đưa cho anh và hỏi: "Mấy ngày nay cậu đều ở công ty?"

Đàm Vũ Trình nhận lấy, mở nắp uống một ngụm, liếc nhìn cô: "Ừ."

Quý Thính khoanh tay dựa vào cửa, cười cười: "Trông giống như không ngủ đủ giấc."

Đàm Vũ Trình nuốt cà phê, trong điều kiện thiếu sáng nơi này, anh nhìn vào mắt cô: "Thức trắng hai đêm liền để sửa bug."

Cái này thì Quý Thính biết, bug là một thuật ngữ lập trình.

"Ban ngày thì sao? Cũng không ngủ luôn à?"

Đàm Vũ Trình gật đầu.

Anh đứng thẳng người, nói với cô: "Cậu khoan đi."

Quý Thính chớp mắt.

Đàm Vũ Trình đi qua người cô, bước ra khỏi góc tối này. Anh đẩy cửa bước vào phòng làm việc, đặt laptop xuống, hai lập trình viên thấy thế liền gõ cửa và đi theo bước chân anh vào trong. Anh xắn tay áo, cúi đầu nhìn tài liệu mà lập trình viên đưa tới.

Trong phòng của anh có một cửa sổ sát đất rất to, anh cúi đầu nhìn tài liệu, đầu ngón tay gõ nhẹ trên bàn.

Những khớp xương tay rõ ràng.

Anh tập trung xem tài liệu nhưng vẫn có thể trông thấy vẻ mệt mỏi giữa đôi lông mày anh, có lẽ là do thức đêm tích tụ. Tuy vậy nhưng anh vẫn nổi bật hơn hẳn.

Quý Thính không đi, cô ở lại công ty của anh, nhìn anh bận rộn.

Khoảng mười giờ rưỡi, Đàm Vũ Trình mới mở cửa bước ra khỏi phòng và nhìn cô một cái. Quý Thính ngừng nói chuyện với Ôn Nam Tịch và đuổi theo bước chân của Đàm Vũ Trình, anh giơ tay xoa bóp gáy, ném chìa khóa xe cho cô: "Tôi ngủ trên xe, cậu lái."

Quý Thính nhận lấy và đồng ý.

Bước lên chiếc sedan màu đen của anh, Đàm Vũ Trình cài dây an toàn ở ghế phụ, điều chỉnh ghế ngả ra sau. Quý Thính khởi động xe, lái về khu nhà của anh.

Mùi hương trong xe anh là hương gỗ mun thơm dịu, mùi hương này có đôi phần giống với mùi thuốc lá mà anh hút. Trang trí trong xe cũng rất đơn giản, sạch sẽ, màu sắc đều thuộc gam màu lạnh, nhìn vào là biết không phải xe do phụ nữ lái.

Những ngón tay thon thả, trắng ngần của Quý Thính xoay trên vô lăng của anh.

Chẳng mấy chốc, xe lái vào đến bãi đỗ xe tầng hầm, Đàm Vũ Trình cũng tỉnh dậy.

Quý Thính quay sang nhìn anh: "Còn buồn ngủ không?"

"Ừm."

Anh mở cửa xe bước xuống.

Quý Thính nhìn đồng hồ đeo tay, hơn mười một giờ, cô hỏi: "Muốn ăn gì không?"

Đàm Vũ Trình quay sang nhìn cô: "Cậu nấu à?"

Quý Thính nhìn chiếc sơ mi xốc xếch và vẻ mặt mệt mỏi kia của anh, cô nhún vai: "Tôi nấu."

Đàm Vũ Trình gật đầu.

Hai người cùng nhau lên lầu, vào nhà anh. Trong nhà tối tăm, căn hộ ba phòng ngủ hai phòng khách vẫn dùng gam màu lạnh là chính, sofa cũng màu đen.

Đàm Vũ Trình vào nhà, cởi bớt khuy cổ, lười biếng ngã người vào sofa.

Quý Thính bước vào bếp, mở tủ lạnh xem có gì ăn.

"Quý Thính." Phòng khách truyền đến giọng của người đàn ông, Quý Thính ngừng lại, đi đến chỗ cửa bếp. Đàm Vũ Trình nằm trên sofa, tay che trán, mắt nhắm nghiền: "Nấu cháo đi."

Quý Thính nhìn thân hình cao lớn kia, đáp: "Ừ."

Cô quay lại bếp, lấy từ tủ lạnh phần đùi gà và nấm hương chưa khui bao bì, vì sợ đồ quá cũ nên còn cẩn thận xem hạn sử dụng, có vẻ đây là thực phẩm mà dì Tiêu mới đặt mua cho anh. Anh chỉ thuộc dạng biết nấu ăn, trừ khi bất đắc dĩ, bình thường anh sẽ không tự tay nấu, thế nên cô đoán phần đùi gà này chỉ mua để dự phòng.

Nấu cháo gà nấm hương khá đơn giản, chỉ hơi tốn thời gian.

Chờ đến khi nấu xong, Quý Thính bước ra gọi anh thì anh đã ngủ say. Đôi chân dài buông thõng bên ngoài ghế sofa, cổ áo hở toang, yết hầu và xương đòn lộ ra ngoài.

Quý Thính lau khô tay rồi ngồi xuống mép ghế sofa.

Nhịp thở anh đều đều, tóc che khuất đôi mắt, xuống chút nữa là sóng mũi cao thẳng tắp của anh.

Cháo vẫn còn được làm ấm trong nồi, Quý Thính không vội đánh thức anh, cứ thế ngẩn ngơ nhìn anh. Lúc này, ánh mắt lướt qua, cô thấy tủ dưới gầm sofa hé mở một chút.

Thông qua ánh đèn từ kệ tủ sofa, cô thấy một chiếc vòng tay gỗ tử đàn nhỏ nằm bên trong đó.

Quý Thính nhìn kỹ, rồi nhìn lại Đàm Vũ Trình.

Anh ngủ rất say, dưới mắt có quầng thâm và sự mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt. Quý Thính cảm thấy đau lòng.

Khi một người phụ nữ bắt đầu cảm thấy đau lòng một người đàn ông, đó chính là khởi đầu của bi kịch.

Gió thổi từ ban công vào làm rèm cửa bay phấp phới. Quý Thính đứng dậy, đi ra ban công đóng cửa, khi quay lại thì chuông điện thoại trên bàn reo to, Đàm Vũ Trình bị đánh thức. Đôi chân dài thả xuống khỏi sofa, anh ngồi dậy, cầm lấy điện thoại lên xem.

Quý Thính đi đến, nhìn anh một cái: "Tỉnh rồi à? Vậy thì ăn cháo đi."

Đàm Vũ Trình để điện thoại di động xuống,đứng dậy, đi theo sau cô vào bếp.

Cô lấy bát đũa. Đàm Vũ Trình bưng nồi cháo trên bếp, anh nhìn vào trong: "Cậu nấu thịt gà à?"

Quý Thính cầm bát đi theo anh ra ngoài và đặt xuống bàn ăn, cô đưa bát cho anh: "Tủ lạnh nhà cậu chỉ có vậy thôi, không nấu được à?"

"Được chứ."

Đàm Vũ Trình múc một bát ăn trước, anh đang đói meo nên cũng không ngại nóng.

Quý Thính ngồi đối diện, nhàn nhã thưởng thức cháo.

"Hai ngày nay cậu không ăn gì à?"

Đàm Vũ Trình ăn liền mấy bát, tựa vào ghế: "Hôm qua có ăn một bữa."

Quý Thính nhai thịt gà, ồ một tiếng: "Vậy chưa chết vì đói được."

Đàm Vũ Trình: "Chắc vậy."

"Lần sau nhớ ăn cơm."

"Ừ."

Hiếm khi anh trả lời ngoan ngoãn như vậy.

Quý Thính múc từng thìa cháo. Cô ăn chậm rãi, Đàm Vũ Trình ăn nhanh, anh xong rồi nhìn cô ăn.

-

Ăn cháo xong, Đàm Vũ Trình dọn dẹp bát đũa vào bếp, cho vào máy rửa chén để rửa.

Quý Thính ăn cháo nên nóng người, cô đi đến sofa, lấy điều khiển bật điều hòa trong phòng khách.

Đàm Vũ Trình cho chạy máy rửa chén, kéo khăn giấy lau tay và bước ra ngoài.

Quý Thính đặt điều khiển xuống, nhìn anh và hỏi: "Ngủ thêm một lát nữa không? Hôm nay cậu không cần đi công ty nữa đâu nhỉ?"

Đàm Vũ Trình ném khăn giấy vào thùng rác, bóc một viên kẹo cà phê cho vào miệng, lại lấy một viên khác ném cho Quý Thính. Quý Thính chụp được và bóc ra ăn.

Đàm Vũ Trình cầm điện thoại, ngồi xuống bên cạnh cô, nói: "Chơi Bạo Đồ một lát đi."

Quý Thính đáp lời, mở trò chơi lên.

Cô thấy tài khoản của anh đã đăng nhập cách đây hai ngày, nhiệm vụ cũng không làm, Quý Thính sau khi vượt qua vài ải, đã đến rất gần cấp bậc của anh.

Đàm Vũ Trình gác tay lên ghế sofa: "Tôi làm nhiệm vụ, cậu cứ cày rank."

Quý Thính gật đầu, cô dựa vào ghế và điều khiển nhân vật của mình.

Anh ngồi như vậy, cao lớn, che khuất ánh đèn trên đầu cô. Hai người cách nhau khá gần, những ngón tay thon dài của anh lướt trên màn hình, Quý Thính ấn điện thoại nhưng trong đầu nghĩ đến một số vấn đề.

"Mấy ngày nay cậu ở công ty suốt à?"

"Ừm." Anh trả lời hững hờ.

Quý Thính suy nghĩ một lúc: "Vậy cậu có tắm không?"

Ngón tay Đàm Vũ Trình khựng lại, anh nhìn cô, Quý Thính chớp mắt đối diện với ánh mắt anh.

Đàm Vũ Trình liếc nhìn cô: "Ngửi thử đi?"

Quý Thính khựng lại, tiến đến gần, ngửi người ở viền cổ áo anh, chỉ ngửi thấy mùi thuốc lá và hương gỗ mun thoang thoảng.

Yết hầu Đàm Vũ Trình khẽ nhúc nhích, giọng điệu đùa cợt: "Cậu ngửi thật đấy à?"

Quý Thính lùi lại một chút, nhìn anh, nhún vai: "Tò mò thôi. Long Không nói nhắn tin cho cậu mà cậu không trả lời ..."

"Trả lời rồi, nhưng ít."

"Ồ.

Sau đó, Quý Thính leo rank, anh thì làm nhiệm vụ của mình, cuối cùng hai người cũng về chung một bản đồ và lập đấu chung. Trong cùng lúc đó, tài khoản của Mộng Gia online, Đàm Vũ Trình cài đặt ẩn chế độ hoạt động của mình, hành động này khiến Quý Thính nhìn anh một cái.

Trước kia khi Mộng Gia chưa đuổi theo anh, dường như anh không trốn tránh Mộng Gia như vậy.

Mộng Gia phá vỡ mối quan hệ bạn bè, đổi lấy sự từ chối và né tránh của anh, có đáng không?

Quý Thính thu hồi tầm nhìn, khẽ thở dài, tiếp tục điều khiển nhân vật nhưng sau đó đã có chút thất thần.

Mọi chuyện giống như một lời tiên tri, dự báo trước điều gì đó sắp sửa xảy ra.

-

Buổi chiều trở về cửa hàng, Quý Thính gọi điện thoại cho Long Không.

Hương cà phê trong quán thơm nồng nàn, Quý Thính ngồi ở góc phơi tắm nắng, cô nói: "Cậu ấy thức trắng hai đêm, rất mệt nên không trả lời tin nhắn của cậu."

Long Không thở phào nhẹ nhõm: "Thảo nào, tôi biết cậu ấy rất bận, không ngờ bận đến vậy."

"Sau đó thì sao, còn gì khác không?" Long Không tiếp tục hỏi, Quý Thính đặt tách cà phê xuống, mím môi. Cô nghĩ đến chiếc ngăn kéo bị hở kia, cô khẽ hỏi: "Vòng tay bằng gỗ tử đàn lúc đầu là ... ?"

"Mỗi người một chiếc."

Quý Thính lại nhấc tách cà phê lên: "Hẳn là cậu ấy có lấy ra xem chứ?"

"Cậu nhìn thấy rồi?"

"Vô tình thấy qua kẻ hở ngăn kéo."

Long Không thở dài: "Tôi biết rồi, cậu ấy không dễ dàng buông xuôi như vậy."

Khinh chu dĩ quá vạn trùng san

Chắc chắn có liên quan đến Thư Tiêu.

Đáng tiếc là phía sau "núi non điệp trùng" kia lại không có người.

Quý Thính nhìn dòng người đi qua đi lại ngoài cửa sổ, bắt đầu ngẩn ngơ.

---- Grey -