Chương 2: Lô Đỉnh Hay Đạo Lữ?

Ma giới dưới sự cai trị của những vị thủ lĩnh mạnh mẽ nhất, bắt đầu từ thời khai quốc của Ma tôn Nhất Thần cho đến đời của Ma tôn Âu Đình, tất thảy là mười chín đời, hơn trăm ngàn năm.

Tất nhiên, việc trở thành Ma hoàng không hề dễ, là Ma tôn lại càng khó khăn hơn. Từ việc chiến thắng mọi ứng cử viên, cho tới việc trở thành người được chọn đâu có dễ?

Ma giới lại luôn là nơi hỗn loạn của hỗn loạn, chiến tranh liên miên không ngừng nghỉ vì tranh cãi, ai sẽ là Ma tôn đời tiếp theo?

Mọi thứ dừng lại từ cái ngày mà Âu Đình xuất hiện.

Cô cùng đội ma quân của bản thân chinh phạt tứ phương, thống nhất Ma giới dưới trướng của Ma hoàng, mang trả lại cho Ma giới sự phồn hoa vốn có.

Hành động này của tân Ma tôn khiến Tiên hoàng và Nhân hoàng nể sợ dâng sớ nghị hòa, hàng năm vẫn tiến cống trân bảo đều đặn, không dám quên.

Mái tóc đen pha lẫn mấy sợi bạc trắng được buộc cao lên gọn gàng, vài sợi tóc tùy ý rũ xuống trán của Âu Đình. Hắc bào giản dị trên người khiến giờ phút này người khác chỉ cảm thấy cô giống như một ẩn sĩ, không chút nào giống một Ma tôn tàn bạo khét tiếng Tam giới. Đôi mắt đen tuyền từng trải, trống rỗng như một vực thẳm không đáy, khó lường.

"Nói đi, nàng muốn làm đạo lữ của bản tôn, hay là làm lô đỉnh của bản tôn?"

Âu Đình mang người kia trở lại l*иg ngực của bản thân một lần nữa, ngũ quan như đá tạc sát gần bên Diễm An, giọng nói đầy ý cười, như là hỏi một câu hỏi dĩ nhiên vậy.

Diễm An hơi run rẩy, ngoại y vô ý rơi xuống khi bị Âu Đình ném lên giường. Một ít tiên lực mang theo hương ngọt lạnh tràn vào trong hô hấp của nàng, khiến Diễm An trợn trừng mắt.

Âu Đình truyền tiên lực cho nàng!

Cảm giác cực kỳ kỳ quái, không bài xích chút nào, ngược lại nàng còn tận hưởng nó.

Toàn thân Diễm An mềm nhũn, vô lực kháng cự hành động người kia.

"Chọn đi, An An."

Âu Đình cười nhẹ, bàn tay nâng cằm của nàng lên, thưởng thức dáng vẻ chật vật quật cường lựa chọn của Diễm An hiện tại. Thật sự không phí công cô đánh Nam dẹp Bắc lâu như thế, nàng rất đẹp.

Một tiếng An An, cơ hồ phải chờ rất lâu cô mới có thể có cơ hội gọi một lần.

"Nàng sẽ không còn nhiều thời gian đâu."

Diễm An run rẩy cúi đầu.

Người năm đó bị nàng đánh cho thập tử nhất sinh vốn dĩ đã chết thật rồi.

"Đạo lữ. Ta chọn... Đạo lữ."

Thà làm đạo lữ, còn hơn là trở thành lô đỉnh tùy người làm nhục.

Âu Đình trầm hẳn xuống, nụ cười biến mất.

Giọt lệ trong suốt từ từ lăn xuống má của Diễm An, hoa lê đái vũ khiến người khác động lòng.

"Đừng khóc."

Âu Đình thương tiếc hôn xuống, liếʍ liếʍ mấy cái, hoàn toàn làm biến mất giọt nước mắt.

Cô vẫn không nỡ, vẫn mềm lòng không nỡ làm nàng khóc.

"Nàng có biết, làm như thế sẽ gợi lên du͙© vọиɠ của ta không?"

Nhìn thấy Diễm An nắm chặt chăn mềm, run rẩy rơi nước mắt, Âu Đình lại mềm lòng. Cô tùy ý để nàng dựa bản thân khóc trong chốc lát, đem ủy khuất phát tiết ra ngoài. Hao khí vô lực để khóc, Diễm An tay chân mềm nhũn chật vật. Từ thủa thơ, nàng chưa bao giờ phải chịu nhiều ủy khuất như hôm nay.

Một tay Âu Đình luồn nhanh vào tiết khố, một tay giữ chặt lấy Diễm An, cô trừu sáp nhẹ nhàng tiểu huyệt, đè tách đầu gối của nàng ra.

"An An không ngoan," Âu Đình dụ dỗ, "Mở đùi ra, chúng ta lập tức chuyên cần luyện tập."

Đều đã là cảnh giới tối thượng, ngoài vấn đạo cần gì luyện tập nữa? Huống chi Diễm An còn chính là Tiên tôn sống vạn năm, liền minh bạch ý muốn của Âu Đình. Nàng đen mặt, vậy thì đạo lữ và lô đỉnh khác gì nhau đây?

Diễm An căng thẳng không thể chống trả, vì thế bụng dưới căng chặt, đầu nghiêng qua một bên, phi lễ chớ nhìn~

"Buông lỏng một chút, An An. Nàng quá căng, ta không tiến vào được."

Âu Đình bất lực cười, ngón tay nhẹ nhàng trừu sáp bên ngoài tiểu huyệt mẫn cảm để chứng minh. Nàng quá chặt, vốn dĩ cô còn có thể tùy ý chen vào, nhưng như thế sẽ làm Diễm An bị thương, nên...

Vẫn là từ từ một chút.

"Ô... Đau... Đình Đình..."

Diễm An nảy người lên, tiếp nhận đau đớn. N

gón tay của Âu Đình xuyên vào rồi nhanh chóng rút ra, máu nhỏ giọt xuống tấm nệm phía dưới, đều bị Âu Đình bỏ qua.

Cô môi lưỡi cuốn quýt, nhanh chóng lấp đầy đau đớn kia bằng du͙© vọиɠ.

Đôi mắt của Diễm An nhiễm đỏ, lung linh nước như mặt hồ.

Âu Đình buông Diễm An ra một chút, ngậm lấy vành tai của nàng liếʍ láp, ngược lại Diễm An nhịn không được rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ, ngón tay bên dưới chăm chỉ ra vào theo nhịp độ tăng dần.

Âu Đình lần đầu, tuy có được Ma hoàng chỉ bảo qua loa và xem xuân họa, nhưng với loại chuyện này vẫn tương đối lạ lẫm, chỉ có thể bảo trì tốc độ không làm nàng bị thương.

Ngón tay nữa chen vào, hung hăng chà xát vách thịt kiều nộn. Ngón tay còn lại kẹp lấy tiểu hoa hạch mẫn cảm, tất thảy kí©h thí©ɧ, Diễm An nhanh chóng cao trào.