Chương 1: Vào cung (1)

Mùa xuân cạn vào tháng ba, khi hơi ấm chuyển sang lạnh giá.

Phó Xảo Ngôn khoác một chiếc áo khoác màu hồng cánh sen đã sờn rách một nữa, đang cúi đầu đứng ở trong đội ngũ.

Đội ngũ rất dài, hơn phân nửa đều là tiểu nương tử mười mấy tuổi, lại lặng ngắt như tơ, không một ai dám lớn tiếng ồn ào.

Không lâu sau, cửa góc phía đông lại mở ra.

Phó Xảo Ngôn vội vàng ngẩng đầu nhìn lướt qua, lại gục đầu xuống, không nói một lời.

Đội ngũ thong thả mà đi tới.

Ước chừng ống được nửa chén trà nhỏ, cửa góc phía đông lại đóng lại.

Thời tiết rét lạnh, không biết lúc nào lại có gió bắc thổi qua, quần áo nàng mặc vốn không đủ dày, không bao lâu nàng bắt đầu run lên.

Gió lạnh xuyên qua da, lớp áo khoác mỏng tựa như được làm từ giấy, Phó Xảo Ngôn cắn chặt răng, cố gắng đứng vững hơn.

Đột nhiên, một tiếng nói nhỏ nhẹ từ sau người truyền đến: “Tỷ tỷ, tỷ lạnh không?”

Phó Xảo Ngôn sửng sốt, hơi quay đầu nhìn nàng.

Chỉ một bên khuôn mặt đã khiến tiểu nương tử mở to mắt.

Trong gió lạnh, chỉ thấy mái tóc đen cùng làn da trắng như tuyết của Phó Xảo Ngôn, đôi lông mày cong như lá liễu, với một đôi mắt đen nhánh lộng lẫy như hoa, quả nhiên mỹ lệ phi thường.

Tểu nương tử kia hiển nhiên không ngờ nàng lớn lên xuất trần như thế, nhất thời đứng ngốc ở kia, hơn nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “Tỷ tỷ, tỷ thật xinh đẹp.”

Phó Xảo Ngôn nghe vậy lập tức quay đầu lại, không cùng nàng nói một lời.

Thiếu nữ thấy nàng không để ý tới mình, cũng không bận tâm nhiều mà im lặng.

Cửa góc phía đông mở ra đóng lại, đóng lại mở ra, ước chừng nửa canh giờ sau, rốt cuộc cũng đến lượt Phó Xảo Ngôn đứng đợi trước cửa.

Đây là cửa phụ của Trường Tín cung, bên ngoài đi bộ chừng nửa canh giờ là tới Kính Phố, mỗi khi các cung nữ từ hoàng môn ra ngoài làm việc trong cung đều thường đi tới đây.

Bởi vì hẻo lánh, cho nên các tú nữ được lựa chọn vào cung cũng từ đây đến và đi. Hơn trăm năm qua, vô số thiếu nữ xinh đẹp từ nơi này vào cung, có người đến tuổi rời cung, cũng có người cuối cùng ngồi trên ghế phượng, chấp chưởng lục cung.

Cho nên, cửa góc phía đông vô danh này, cũng bị bá tánh xưng là quý nhân môn.

Người canh giữ ở cửa ngày hôm nay chính là hai tân binh của Ngự lâm quân, cũng chỉ mới mười bảy tám tuổi, còn trẻ, nhìn thấy Phó Xảo Ngôn ở đằng trước với một đôi lông mày cong ấm áp, liền kìm nén không được nhìn nàng vài lần.

Phó Xảo Ngôn, đối với loại tầm mắt này nhất thời đã quen thuộc, nàng nhanh chóng cúi đầu xuống, hận không thể lấy khăn che mặt mình lại.

Với bộ dạng này của nàng, trước đây ở ngõ hải đường đã thập phần chói mắt, hiện giờ một khi ở lại trong cung chỉ sợ càng khó khăn hơn.

Nhưng nàng không có lựa chọn, đây là con đường duy nhất mà nàng có thể đi

Không lâu sau, cửa góc phía đông lại mở ra. Một cô cô khoảng bốn mươi tuổi với khuôn mặt dài, đôi mắt hẹp bước ra, trầm giọng nói: “Khi vào cung, không thể nhìn đông nhìn tây, lớn tiếng ồn ào, từng người một đi theo ta tiến vào.”

Phó Xảo Ngôn nhanh chóng bước vài bước, yên lặng đi theo phía sau nàng.

Nàng cúi đầu, không dám thở ra, chỉ nhìn chằm chằm phiếm đá xanh lộ dưới chân, như thể cho rằng mình còn đang ở trong ngõ nhà.

Ước chừng một khắc sau, các nàng dừng lại ở trước một hoa viên nhỏ.

Cô cô kia dừng lại, xoay người lại nheo mắt nói: “Mười người đứng thành một hàng. Khi đứng dậy ngẩng đầu lên, động tác đều nhanh nhẹn một chút.”

Phó Xảo Ngôn vừa vặn đứng ở thứ nhất, nàng nhanh chóng dựa theo ý của cô cô đứng ở hàng đầu tiên bên trái, hơi ngẩng đầu.

Từ khi tiến vào đến bây giờ, trừ bỏ lời của cô cô kia ra, thật sự không có một chút âm thanh nào cả.

Những tiểu nương tử trăm tuổi dường như không tồn tại, các nàng yên tĩnh không tiếng động, phảng phất so với hoa cỏ còn an tĩnh hơn.

Chờ sau khi tất cả bọn họ đều đứng dậy, Phó Xảo Ngôn liếc nhìn, thấy khoảng năm sáu người từ bên kia đường đi tới.

Nàng không hiểu quy củ trong cung, cũng không biết người mặc áo xanh tím kia có thân phận gì, chỉ biết bọn họ là ba người của hoàng môn cùng ba cô cô, không nhanh không chậm mà chậm rãi mà đến.

Những bức tường trong cung điện cao nguy nga chỉ đơn giản là cản gió lạnh lại, nàng đứng ở chỗ này không còn cảm thấy rét lạnh nữa.

Sáu người kia đi tới trong vườn liền tản ra.

Tuy rằng ngẩng đầu lên, nhưng Phó Xảo Ngôn vẫn cụp con mắt xuống.

Sáu người cung nhân này đi rất nhanh, không bao lâu gần như xem xong toàn bộ, bởi vì vị trí đương đối xa, cho đến cuối cùng mới có một vị cô cô mặc váy thêu hoa sen đi đến trước mặt nàng.

Phó Xảo Ngôn không giương mắt, chỉ có thể ngơ ngác nhìn bóng sen trên đôi giày thêu của mình.

Cũng không biết hoa sen kia là ai thêu, chỉ thấy những cánh hoa trắng hồng giãn ra theo hình vòng cung, mỹ lệ vô song.

Cô cô kia ở trước người nàng có chút dừng lại, tựa hồ nhìn thấy cái gì, một lúc sau, Phó Xảo Ngôn nghe thấy cô cô thở dài, nhưng không nói gì mà đi thẳng về phía trước.

Phó Xảo Ngôn cuối cùng cũng vượt qua được chuyện này, nàng hơi cúi đầu xuống, tim gần như nhảy ra khỏi l*иg ngực.

Cha mẹ phù hộ, chọn ta, chọn ta đi.

Nàng như vậy cầu nguyện.

Nếu được chọn, sẽ có bạc.

Quản sự cung nhân phía trước hình như còn đang thương lượng, ước chừng một nén nhang sau, cô cô nheo mắt nói: “Nghe ta kêu hào, liền đứng yên tại chỗ, không gọi thì cùng vị thúc thúc này đi ra ngoài, nghe hiểu chưa?”

Mặc dù nàng hỏi một câu nhưng không có tiểu nương tử nào ở dưới trả lời.

Ngay sau đó, nàng gọi từng người một theo thứ tự vị trí của họ.

Kêu hào hồi lâu, sau đó có một người Hoàng Môn hơi mập mạp đứng dậy, nhẹ giọng nói: “Các vị cô nương, đi theo ta.”

Phó Xảo Ngôn nhẹ nhàng thở ra, lúc này đây trong sáu mười người bị kêu đi, cũng không có nàng.

Nhưng mà nàng còn chưa kịp vui mừng, tiếp theo luân sàng chọn liền bắt đầu lại.

Các nàng tiếp tục đi theo cô cô có khuôn mặt dài và đôi mắt hẹp, đi đến một lầu các nằm sâu trong hoa viên.

Nói là lầu các, nhưng hai tầng cung điện này rất hoành tráng, phía trước điền điện có một sân khấu kịch rộng rãi, chắc hẳn là nơi hoàng tộc thường nghe kịch, vui chơi.

Phó Xảo Ngôn lớn lên trong một ngõ nhỏ, phụ thân nàng tuy rằng là một tiên sinh dạy học, nhưng lại có chút hiểu biết.

Khi nàng bốn, năm tuổi, ông đã mở rộng tầm mắt của nàng, đưa nàng đi đọc sách, cho đến khi chết vì bệnh tật, ông cũng chưa bao giờ cắt đứt sách vở bút mực của nữ nhi.

Cho nên Phó Xảo Ngôn chỉ vội vàng thoáng nhìn, liền nhìn thấy tên lầu các này -- Bách Hi lâu.

Lần này, cô cô trực tiếp chào hỏi cung nữ đang canh gác cửa gác, rồi mang theo các nàng lập tức đi vào.

Tầng một của Bách Hi lâu rất rộng lớn, bốn phía toàn bộ treo quải trướng màn, đợi các nàng vừa đi vào, họ lập tức có cảm giác ấm áp.

Nơi này còn đốt mấy chậu than.

Sau khi bốn mươi tiểu nương tử đứng thành bốn hàng, cô cô mặt dài kia ại nói: “Vài vị tổng quản cùng nhóm cô cô muốn tới xem, an tĩnh một chút, nghe lời bọn họ nói.”

Bởi vì vừa rồi là từ một phương hướng khác đi vào Bách Hi lâu, cho nên lúc này Phó Xảo Ngôn đứng ở giữa hàng thứ hai.

Các tổng quản thái giám cùng nhóm quản sự cô cô nhanh chóng hoạt động, trong tay bọn họ cầm thước dây, đô lần lượt tay chân, vòng eo của từng tiểu nương tử.

Phu nhân trong huyện chủ bộ trước đó đã nói qua, quá trình tuyển chọn trong cung cực kỳ nghiêm ngặt. Những người có khuôn mặt đần độn, những người gầy gò, những người có hơi thở hôi và mùi hôi cơ thể, những người vàng vọt và khô héo, thậm chí cả những người nói năng không rõ ràng đều không được tuyển dụng, đây chỉ là cuộc tuyển chọn đầu tiên mà thôi.

Không biết có phải là trùng hợp hay không, nhưng khi đến lượt Phó Xảo Ngôn, lại là cô cô mặc váy thêu hoa sen kia.

Vị cô cô này thoạt nhìn ước chừng ba mươi mấy tuổi, diện mạo bình thường, nhưng làn da rất trắng nõn. Phó Xảo Ngôn chưa tới mười ba, chưa cao đến vai của nàng, khi được ra hiệu bảo hơi ngẩng đầu mới nhìn thấy bộ dạng của nàng.

Trên mặt nàng không biểu cảm, bình tĩnh tự nhiên lôi kéo cánh tay Phó Xảo Ngôn đo đạc, hỏi: “Bao lớn rồi? Tên gọi là gì?”

Phó Xảo Ngôn nhẹ nhàng mở miệng: “Hồi cô cô, ta kêu Phó Xảo Ngôn, năm nay mười hai.”

Nàng mồm miệng rõ ràng, thanh âm nhu uyển, tự nhiên là dễ chịu.

Đối với tương tử tuổi còn nhỏ này, âm thanh như là chim hoàng oanh thanh ca, nhưng giọng của Phó Xảo Ngôn mềm mại hơn một chút, gọi người rất dễ nghe.

Nhưng cô cô kia lại không nói gì, chỉ nhàn nhạt gật đầu, thu thước dây đi đến người tiếp theo.

Lần này cũng không khác lần trước, quản sự bàn bạc một hồi, sau đó gọi những người đã được sàng lọc ra ngoài.

Phó Xảo Ngôn như cũ ở lại.

Nàng biết lấy dung mạo của mình hẳn là sẽ không bị gạt đi, nhưng nàng cũng lo lắng dung mạo này sẽ khiến nàng ở trong cung không thể ngày qua ngày yên bình.

Tuy nhiên, hiện tại đã ở trong cung điện hoa mỹ này, nàng cũng không khỏi do dự lùi bước.

Một bước tuy hiểm trở này, những rút lui lại là vực sâu..

Dù cho là bản thân mình, hay là vì đệ đệ Hằng Thư, nàng nhất định phải ở lại.

Trong lúc Phó Xảo Ngôn phát ngốc, nàng đã đi theo mười người còn sót lại được nửa canh giờ.

Trường Tín cung rất lớn, bọn họ đi theo con đường phía sau cung điện dành cho cung nữ hoành môn đi qua, vòng vèo cuối cùng cũng đến một sân nhỏ ở góc Tây Nam.

Lúc này mặt trời đã lặn, Phó Xảo Ngôn cả buổi chiều cũng không uống được một ngụm nước, gió lạnh đến thấu xương, môi cũng đã khô khốc. Nàng mím môi và thở một hơi dài nhẹ nhõm giữa cơn đau nhẹ.

Sân tên là Tú Xuân Sở, dựa gần cùng nhau liền thành bài, còn có Tú Hạ, Tú Thu cùng với Tú Đông tam sở.

Ngõ trong sân không có bậc thang, rất thấp, phòng ốc cũng không được lấp ngói tráng men, trong cung điện nguy nga này, tựa như một cành khô héo giữa đám hoa.