Chương 2: Vào cung (2)

Nhưng Phó Xảo Ngôn biết, nàng đã thành công được giữ lại.

Chờ các nàng học giỏi cung quy và đăng ký, nguyên quán sẽ phát ba mươi lượng bạc này cho thân thích.

Khi ở sơ tuyển nàng đã đăng ký tên huý cùng địa chỉ của Phó Hằng Thư, chỉ hy vọng ba mươi lượng bạc này có thể giúp hắn chịu đựng được một năm giá rét này.

Ngõ nhỏ hẹp, nhóm quản sự cô cô cũng không nói nhiều, một người canh cổng sân đã mang theo 25 người đi, vừa vặn bốn sân có thể chưa được một trăm người.

Đây đã là mùa đông năm Long Khánh thứ bốn mươi mốt, Hoàng đế Long Khánh đã ở tuổi biết vận mệnh của mình, đã trải qua hơn mười cuộc tổng tuyển cử và tiểu tuyển, trong cung có Hoàng Hậu và đầy đủ các phi tần. Cuộc tuyển tử mùa đông năm nay, số người được tuyển chọn không nhiều, chủ yếu là thay thế hàng trăm người đột ngột bị nhiễm bệnh chết vào năm ngoái.

Nếu không phải như vậy, năm nay chỉ sợ đều không có tiểu tuyển.

Vì vậy, bốn viện này, vốn được người trong cung gọi là Tứ Quý Cung, hiện tại cũng không có người đông đúc.

Phó Xảo Ngôn đi theo tiểu nương tử đằng trước, một đường đi vào trong viện Tú Xuân.

Vị mặc phúc váy kia, vừa lúc là quản sự cô cô viện này.

Nàng bảo đại cung nữ mang đến một chiếc ghế dựa, như vậy ngồi xuống trước mặt nhà chính.

Phía dưới 25 cái tiểu nương tử ở trong gió lạnh run bần bật, những nàng dường như vẫn không để ý.

Đại cung nữ bưng tới trà nóng cho nàng, sau đó cô cô kia mới mở miệng nói: “Ta họ Phùng, được Hoàng Hậu nương nương cân nhắc, phong làm thất phẩm Thượng Cung, các ngươi kêu ta một tiếng Phùng cô cô đi.”

Giọng nói mềm nhẹ nhu hòa, phảng phất giống như gió ngày xuân, lại tựa như mưa phùn ngày mùa hè.

Các tiểu nương tử phía dưới không ai dám nói chuyện, đều là cúi đầu, không nói một từ.

Hiện trường bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.

Chỉ có gió lạnh gào thét.

Giọng của.Phùng cô cô bỗng dưng cất cao, lạnh lùng nói: “Khi quản sự nói chuyện, phải đáp ‘ dạ’, cho nên ta nói xong câu này, các ngươi phải đáp ‘ dạ, Phùng cô cô ’, nghe hiểu chưa?”

Phó Xảo Ngôn chỉ cảm thấy cả người run lên, nàng tăng cường nói: “Dạ, Phùng cô cô.”

Trừ bỏ nàng, còn có hơn hai mươi người cũng cùng nhau đáp lại

Tuy rằng so le không đồng đều, rơi rớt tan tác, nhưng tốt xấu so với người chưa mở miệng vẫn tốt hơn.

Quả nhiên, Phùng cô cô vừa lòng gật đầu, đầu tiên là nói: “Rất tốt, nhưng ta không ngốc.”

Xoay mặt lại lập tức nói: "Có ba và bốn người ở hàng thứ hai bên trái, một người ở hàng thứ ba bên phải, và hai người ở giữa hàng cuối cùng. Tại sao không trả lời?"

Nàng kể tên tổng cộng năm người, lại chỉ có người thứ tư ở hàng thứ hai run rẩy nói: “Dạ, Phùng cô cô, ta vừa mới bị đau họng, sợ làm bẩn lỗ tai ngài.”

Giọng nói của nàng đã hơi khàn do lâu không uống nước, quả thực không dễ nghe chút nào.

Phùng cô cô lạnh nhạt mà nhìn các nàng, đột nhiên nói: “Năm người các ngươi đều không nói gì, buổi tối các ngươi không được dùng bữa, rửa mặt xong liền đi ngủ, sáng mai sẽ có đại cung nữ kêu các ngươi dậy sớm, tan.”

Dứt lời, nàng lập tức đứng lên, trực tiếp trở về nhà chính.

Còn lại hai đại cung nữ phân phòng theo thứ tự, hai bên trái phải là giường chung, giường rất lớn, từ trong ra ngoài có thể ngủ được hai mươi ba mươi người, các nàng hiện giờ mới mười mấy, tự nhiên rất là rộng.

Bởi vì chuyện vừa rồi, các nàng trở về phòng không nói một lời, cùng nhau uống chút nước, lại trầm mặc mà rửa mặt, không hẹn mà cùng nằm trên chiếc giường ấm áp.

Bên ngoài sắc trời đã tối, cuối cùng một tiểu nương tử sắp đi ngủ thổi tắt đèn cung đình.

Trong phòng lúc này tối đen, chỉ có thể nghe được tiếng thở từng tiếng một.

Không biết ai trở mình, nhỏ giọng nỉ non nói: “Nương, ta đói.”