Chương 18: Vào Cung (5)

Dung Chân nghĩ từ lúc tới đây còn chưa nói câu nào với Nhạn Sở, liền nở nụ cười, nhỏ giọng chào hỏi: “Chào Nhạn Sở tỷ tỷ.”

Nào ngờ Nhạn Sở chỉ lãnh đạm nhìn nàng một chút, nhàn nhạt gật đầu, sau đó liền đi vào phòng của nàng ta.

Lúc này Dung Chân mới biết thế nào là mặt nóng dán vào cái gì đó, cảm thấy xấu hổ, quay đầu sờ chóp mũi.

Lại nhìn thấy Vân Thụy đang bật cười: “Được rồi, được rồi, đừng ủy khuất, nàng ta luôn có dáng vẻ đó! Mấy năm nay tôi đều nhìn thấy vẻ mặt này của nàng ta, đã thành thói quen, cô nhìn nhiều một chút là được rồi.”

Trong lòng Dung Chân buồn bực, ngoài miệng cũng không hỏi, thời khắc này nàng không quên rằng, ở trong cung không thể có lòng hiếu kỳ.

Vân Thụy không quản nhiều như vậy, cũng không biết Dung Chân cẩn thận từ lời nói đến việc làm, chỉ cho rằng nàng vốn ít nói, thế là bản thân lại mở miệng: “Cô thấy dáng vẻ của Nhạn Sở được không?”

Dung Chân gật đầu: “Có đôi mắt biết nói, rất xinh đẹp.”

Vân Thụy nở nụ cười: “Cô cũng cảm thấy như vậy sao? Vậy cũng không sai. Từ lúc nương nương tiến cung, nàng ta đã đi theo bên cạnh nương nương. Nếu như người bình thường, chủ tử chức cao như vậy, thế nào cũng có thể làm một tiểu chủ tử không phải sao? Nàng ta thì ngược lại, đến bây giờ cũng chỉ là đại cung nữ bên cạnh chủ tử, cũng may là còn đôi mắt biết nói kia.”

Vân Thụy cũng không nói rõ ràng nhưng Dung Chân nghe hiểu rồi.

Dáng dấp Nhạn Sở xinh đẹp nhưng Thục Nghi cũng không phải một chủ tử khoan dung, nghĩ đến những năm qua chỉ cần hoàng thượng tới, Thục Nghi sẽ cố ý không cho Nhạn Sở có cơ hội xuất hiện. Mà lòng dạ Nhạn Sở lại cao, vốn cho rằng mình có mấy phần tư sắc, chỉ cần lọt vào mắt hoàng thượng, vinh hoa phú qúy không phải dễ như trở bàn tay sao?

Ai ngờ Thục Nghi lại phòng bị như thế, nàng ta căn bản không có cơ hội lọt vào mắt hoàng thượng.

Cũng khó trách tính tình nàng ta lại lãnh đạm như vậy.

Trong lòng Dung Chân cảm thán hai câu, trong hậu cung này, chỉ sợ tình cảm chủ tớ cũng từ tướng mạo mà định ra, nếu cung nữ chỉ có tướng mạo ở mức trung bình giống như Vân Thụy, chỉ cần hơi tài giỏi một chút, tự nhiên có thể làm chủ tử vui vẻ nhưng có vài phần tư sắc giống Nhạn Sở, dù tay có khéo léo, cuối cùng vẫn bị phòng bị.

Đột nhiên Vân Thụy chăm chú nhìn Dung Chân, cười híp mắt rồi bấm lên mặt nàng một cái, mãi đến khi Dung Chân kêu ôi một tiếng mới thôi.

“A, tôi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này của cô còn xinh đẹp hơn Nhạn Sở mấy phần, biết đâu có ngày lọt vào mắt hoàng thượng, trở thành quý nhân nha!”

Trên mặt Dung Chân run lên, vội vàng che miệng Vân Thụy lại: “Tỷ tỷ tốt, cô đừng có hại tôi. Tướng mạo bình thường này của tôi làm sao sánh bằng Nhạn Sở tỷ tỷ? Cô nói như vậy, nếu để người khác nghe thấy, còn tưởng tôi có tâm tư kia, có ý đồ muốn đến trước mặt hoàng thượng, nếu truyền đến tai nương nương, sẽ như thế nào?”

Vân Thụy vừa kéo tay nàng xuống, vừa cười đến cong thắt lưng: “Được rồi, được rồi, tôi nói đùa với cô đấy, đừng nghiêm túc như vậy.”

Vân Thụy ở chỗ này cũng nhiều năm rồi, lại gặp Nhạn Sở giống như một oán phụ vậy, cả ngày buồn bực phát hoảng. Bây giờ Dung Chân tới, tuy nói hơi ít, làm việc cũng cẩn thận nhưng tốt xấu gì cũng thêm một người để nói chuyện, Vân Thụy cũng rất vui mừng.

Muộn một chút, hai người cùng đi theo Thục Nghi đến Từ Thọ cung, để ngăn ngừa phiền hà, Nhạn Sở đương nhiên bị lưu lại trong điện.

Đây là lần đầu tiên Dung Chân đến Từ Thọ cung, cũng là lần đầu tiên phải gặp nhiều chủ tử như vậy, nói không khẩn trương là giả.

Đi bên cạnh xe liễn của Thục Nghi, trái tim nàng đập bịch bịch, nắm thật chặt khăn tay giấu trong tay áo.

Thục Nghi từ trên xe liếc mắt nhìn xuống Dung Chân, thấy sắc mặt nàng bình thản, tính tình trầm ổn, là người gánh chịu được đại sự nhưng không biết trong lòng nàng đang bất an đến cực điểm.

Chỉ là nhìn một chút nhưng trong lòng Thục Nghi đã có vài suy nghĩ.

Tuy cung nữ này là nha đầu ở ngự thiện phòng, bộ dáng ngày thường cũng không kém. Từ góc độ này nhìn sang, dưới ánh mặt trời, gò má của nàng lại mông lung, nhu hòa, chóp mũi khéo léo thanh tú, sống mũi lại cực kỳ cao thẳng, còn có cái miệng nhỏ vừa đủ, hồng nhuận lại sáng bóng, như cành hồng hạnh đầu xuân…

Cuối cùng ánh mắt dừng trên cái trán trơn bóng của Dung Chân, Thục Nghi đã có chủ ý… Sau này, nếu hoàng thượng đến Nguyên Hi điện, chỉ sợ cung nữ này không thể giữ lại hầu hạ bên người nữa.

Dung Chân vội vàng thấp thỏm, tự nhiên không biết Thục Nghi đã liệt mình vào vị trí như Nhạn Sở, còn đang âm thầm nhớ lại lúc vừa vào cung, cô cô đã dạy các nàng những lễ tiết kia.

Lúc vào cung, tất cả các cung nữ đều phải học lễ tiết, chỉ là Dung Chân đã tiến cung nhiều năm, hơn nữa vẫn luôn ở ngự thiện phòng, không có cơ hội nhìn thấy chủ tử, càng không dùng đến những lễ tiết này, bây giờ có chút xa lạ.

Tính toán của Thục Nghi rất tốt, chỉ tiếc ông trời không chiều lòng người, ngay khi nàng ta hạ quyết tâm không cho Dung Chân có cơ hội nhìn thấy hoàng thượng, thì đúng lúc xe liễn đi qua ngự hoa viên, mà bên phải khóm mẫu đơn cũng vừa vặn xuất hiện một nhóm người. Người dẫn đầu một thân mặc trường bào vàng óng, dáng người thon dài, đi ngược sáng, khuôn mặt có chút mơ hồ không rõ.

Chỉ là trong cung còn ai sẽ mặc áo bào màu vàng nữa?

Thục Nghi giật mình, mà lúc này Tiểu Lộ Tử đã phân phó thái giám đánh xe dừng lại.