Chương 19: Vào Cung (6)

Hôm nay lục vương gia Cố Tri tiến cung, Cố Uyên đã kết thúc thời gian xử lý chính vụ trước, cùng hắn đến ngự hoa viên đi dạo.

Thấy phía trước có xe liễn đi đến, Cố Uyên ngẩng đầu nhìn, Cố Tri trêu ghẹo nói: “Hoàng huynh, là đóa hoa tươi đấy.”

Cố Uyên liếc mắt nhìn hắn, không đáp lại.

Cố Tri ngược lại rất hăng hái: “Hoàng huynh, huynh nói, hoa tươi trong hậu cung có xinh đẹp như ngự hoa viên không?”

Cố Uyên nhàn nhạt chắp tay đi về phía trước, cũng không quay đầu lại, nói một câu: “Hôm nay Thượng thư đại nhân nói, lũ lụt ở Giang Nam có chút nghiêm trọng, quan viên địa phương lại tham ô bạc cứu trợ thiên tai, qua mấy nữa, đệ đi xem một chút đi.”

Gương mặt vốn phong lưu của Lục vương gia tối sầm lại, đuổi theo: “Hoàng huynh, dùng việc công báo thù riêng là không được!”

Cố Uyên đối với câu “Dùng việc công báo thù riêng” này từ chối cho ý kiến, hừ một tiếng: “Hôm qua, Quách lão tướng quân trấn thủ Mạc Bắc đã qua đời, đời này của ông vì ta mà chinh chiến, bảo vệ biên cương, tiện đường đệ cũng thay ta đến đó an ủi một phen đi.”

Gương mặt Cố Tri hoàn toàn đen… Giang Nam và Mạc Bắc, cuối cùng là ở đâu tiện đường chứ?

Hoàng huynh dùng việc công báo thù riêng hoàn toàn không thèm che giấu, thật sự là tiểu nhân còn giả quang minh lỗi lạc!

Màn kịch này vừa hát xong, xe liễn cũng đến trước mặt.

Dung Chân nhìn chằm chằm mặt đất thấp thỏm, chợt nghe thấy tiếng Tiểu Lộ Tử kêu dừng xe lại, sau đó Thục Nghi giẫm lên lưng Tiểu Lộ Tử đi xuống, nhún người rồi nhẹ nhàng cúi đầu, kêu một tiếng: “Hoàng thượng cát tường.”

Hoàng thượng cát tường?

Dung Chân giật mình, vội vàng cùng Vân Thụy và một đám nô tài quỳ xuống, cùng kêu lên: “Tham kiến hoàng thượng.”

Lúc vội vàng, nàng căn bản chưa kịp ngẩng đầu lên nhìn một chút… Dù sao cũng không cần nhìn, nàng là nô tài, hoàng thượng là cửu ngũ chí tôn, làm sao có đạo lý nô tài đi dò xét chủ tử được?

Cố Uyên “Ừ” một tiếng, nói: “Đều đứng lên đi.”

Ánh mắt hờ hững đảo qua mấy cái nô tài, từ trên người Vân Thụy đến Tiểu Lộ Tử, cuối cùng… rơi vào trên người Dung Chân.

Tuy hắn không để tâm đến hậu cung phi tần nhưng mấy người bên cạnh các phi tần có địa vị cao, hắn vẫn nhận ra. Còn cung nữ này…

Dung Chân cúi thấp đầu, thẳng tắp nhìn mặt đất không chớp mắt, Cố Uyên chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen nhánh trên đỉnh đầu nàng.

Trong yên lặng, chỉ nghe thấy giọng nói ấm áp trong veo như ngọc thạch của hoàng thượng, nhàn nhạt hỏi một câu: “Đây là cung nữ mấy ngày trước nàng xin trẫm à?”

Giọng nói của hoàng đế không nhanh không chậm, không lớn không nhỏ, vừa vặn để mọi người nghe thấy rõ ràng.

Dung Chân chỉ cảm thấy da đầu tê dại, cứng người tại chỗ, cũng không dám ngẩng đầu, cái đầu như nặng ngàn cân, đặt ở trên cổ thật sự vô cùng nặng nề.

Giọng nói của Thục Nghi từ phía sau truyền đến, du dương uyển chuyển, như một chú chim hoàng anh đứng hót đầu cành: “Bẩm Hoàng Thượng, chính là nàng… Dung Chân, còn đứng ngây ngốc ở đó làm gì? Mau lùi qua một bên, ở chỗ này cản đường Hoàng Thượng à?”

Câu nói phía sau là nói với Dung Chân, Dung Chân như được đại xá, đáp vâng một tiếng, đi đến sau lưng Thục Nghi.

Cố Uyên cũng không nói gì nhiều, chỉ hỏi một câu: “Thục Nghi đi đâu đây?”

Thục Nghi cười duyên dáng đáp: “Bẩm hoàng thường, thần thϊếp đến chỗ Thái Hậu, đêm nay lão nhân gia thiết yến ở Từ Thọ cung, Hoàng Thượng có muốn đến xem một chút không?”

Xưa nay Cố Uyên không thích loại chuyện oanh oanh yến yến tụ hội này, lập tức nói: “Từ trước đến nay Thái Hậu đều thích náo nhiệt, các người tham dự, mẫu hậu cũng vui vẻ. Trẫm còn có việc muốn thương nghị với lục vương gia, nàng đi đi, tránh để Thái Hậu đợi lâu.”

“Cung tiễn Hoàng Thượng.” Một đoàn người cung kính nhìn Hoàng Thượng và Lục vương gia rời đi.

Dung Chân đứng sau lưng Thục Nghi, đợi Hoàng Đế đi thật xa, nàng mới dám ngẩng đầu lên nhìn một chút. Thân ảnh màu vàng kia dưới ánh hoàng hôn vô cùng tươi sáng, giống như lóe lên kim quang, tấm lưng thon dài uy nghi, khi ống tay áo dài rộng bị gió nhẹ nhàng thổi lên, lại có mấy phần phiêu dật, lộ ra hương vị không dính khói lửa trần gian.

Cứ như vậy trong lúc ngắn ngủi, bên tai nàng lại vang lên mấy câu nói vừa rồi của Hoàng Thượng.

Kỳ quái, giọng nói hình như có chút quen tai…

Đáp án dường như vô cùng sống động nhưng vào lúc này, Thục Nghi chợt xoay người lại nhìn nàng: “Làm gì mà ngẩn ra đấy?”

Dung Chân vội vàng ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện mình đứng chắn trước xe liễn, vội vã đi sang một bên, nhường đường: “Nô tỳ đáng chết, nhất thời không để ý ngăn cản đường của nương nương, xin nương nương trách phạt.”

Thục Nghi không nhiều lời, chỉ nhấc chân lên xe, nhìn dáng vẻ hoảng sợ của Dung Chân, cũng không tức giận: “Thôi, niệm tình lúc trước ngươi vẫn ở Thượng Thực cục, chưa thấy cảnh tượng hoành tráng bao giờ, hôm nay mới gặp Hoàng Thượng lần đầu, không tránh được khẩn trương, lần sau chú ý là được.”

Giọng điệu có chút nhẹ nhàng, nhìn ra được tâm tình của Thục Nghi không tệ.

Dù sao hôm nay cũng dốc lòng ăn mặc một phen, lại ngẫu nhiên gặp được Hoàng Thượng, đây chính là vận khí của nàng ta. Hơn nữa, tuy Dung Chân đứng ở trước mặt vạn tuế gia nhưng vạn tuế gia tốt xấu gì cũng chưa nhìn thấy bộ dáng của Dung Chân, đây cũng là chuyện tốt.

Sau này cần chú ý nhiều hơn, nàng ta không thể để người bên cạnh bỗng dưng nhặt được tiện nghi, bay lên cành cao được.