Chương 23: Đi Ở (4)

Quả nhiên, sau khi Thái Hậu nói vài câu với Dung Chân, hòa ái, thân thiện cười hỏi nàng: “Ngươi có bằng lòng làm mấy khối bánh ngọt này cho ai gia nếm thử không?”

Dung Chân nào dám cự tuyệt, đành phải gật đầu, ngoan ngoãn đáp: “Có thể cống hiến sức lực vì Thái Hậu nương nương là phúc phận của nô tỳ, nô tỳ nguyện ý.”

Trong đầu Thục Nghi lúc này cũng không lo được nhiều, đành phải cười, nói chen vào: “Thái Hậu nương nương, Dung Chân chẳng qua là biết làm vài món không ra gì thôi, nương nương tôn quý như vậy, vài món ăn kia thật sự là rất khó nhìn, nếu nương nương không chê, thần thϊếp sẽ bảo Hoa Nghi cô cô ở Ngự Thiện phòng chuẩn vị đồ ăn cho nương nương.”

Nhìn nàng ta gấp đến đỏ mắt, ngược lại Thái Hậu càng thêm nhàn nhã, lông mày nhẹ nhàng giãn ra, đáy mắt hiện lên ý cười: “Từ xưa đến nay, ai gia cũng không phải người có thân phận gì tôn quý, nhắc đến cũng không sợ đám tiểu bối các ngươi chê cười, ăn quen những sơn hào hải vị của Ngự Thiện phòng rồi, ai gia lại luôn tâm niệm những món ăn không ra gì kia. Tư vị đó không phải những người trẻ tuổi như các ngươi có thể hiểu được.”

Thái Hậu có xuất thân cung nữ, mọi người đều biết, bây giờ bà nói như vậy, cũng không có ai dám nói Dung Chân làm đồ ăn không ra gì nữa.

Thục Nghi còn muốn nói tiếp, lại thấy Thái Hậu đột nhiên thu lại nụ cười, nhìn về phía nàng ta, lông mày nhíu lại: “Chẳng lẽ Thục Nghi luyến tiếc cung nữ này sao?”

Lời nói của Thục Nghi bị chặn lại trong cổ, dù trong lòng ngàn vạn lần không muốn, cũng đành nở nụ cười: “Thái Hậu nương nương nói đùa, thần thϊếp làm sao lại luyến tiếc cung nữ này được, nếu Thái Hậu nương nương thích, vậy ngày khác, thần thϊếp sẽ lệnh cho nàng làm một chút bánh ngọt, đưa đến cho ngài.”

Thái Hậu hờ hững gật đầu, để Dung Chân trở về chỗ, sau đó nói sang chuyện khác, cùng mọi người tùy ý trò chuyện.

Chỉ là lòng Thục Nghi không ở đây nữa, nàng ta bày ra tư thái đoan chính như không có việc gì ngồi ở đó, trong lòng lại rõ ràng… Thái Hậu biết Hoàng Thượng thích ăn bánh ngọt Dung Chân làm, nhất định không phải đơn giản muốn nếm thử như vậy.

Đầu tiên là nếm tay nghề, sau đó thì sao? Sau đó là yêu thích không buông tay, đến lúc đó nói trước mặt Hoàng Thượng, Hoàng Thượng sẽ thiên vị Thục Nghi nàng, hay là Thái Hậu từ nhỏ đã nuôi mình khôn lớn đây?

Chỉ sợ Dung Chân không ở lại Nguyên Hi điện lâu dài được.

Dung Chân cũng không nghe lọt tai mấy chữ, có vẻ quy củ cúi đầu đứng đó nhưng trong lòng đã xoay chuyển trăm ngàn lần.

Vốn tưởng rằng bị điều đến Nguyên Hi điện đã nguy hiểm cực kỳ, nào ngờ hôm nay lại bị Hoàng Thượng nhắc đến, rồi ở Từ Thọ cung lộ mặt trước Thái Hậu, bây giờ thì hay rồi, nàng quả nhiên nổi danh.

Nếu sau này làm việc có lúc sơ suất, một khi bị người ta nắm được, chỉ sợ đến cơ hội chạy trốn cũng không có.

Trên đường trở về Nguyên Hi điện, Thục Nghi không nói một câu, Dung Chân đi theo xe liễn, cũng trầm tĩnh như nước, ngay cả tư thế đi cũng rất có tiết tấu, khiến người ta không tìm ra một chỗ không ổn nào.

Thục Nghi thở dài, trong lòng sốt ruột, còn tưởng nhặt được một báu vật, liền khoe khoang với người khác, nào có thể ngờ… Nào có thể ngờ lại bị lão hồ ly kia nhìn trúng, thật sự đáng hận!

Hi vọng mượn trù nghệ của Dung Chân để hấp dẫn Hoàng Thượng thường xuyên đến Nguyên Hi điện của nàng ta, lập tức sẽ thất bại rồi.

Thế nhưng nàng ta không cam tâm, cơ hội tốt như vậy làm sao có thể mất được?

Nghĩ đến đây, sắc mặt Thục Nghi trùng xuống, vén rèm xe lên, không cần nghĩ ngợi phân phó với Tiểu Lộ Tử: “Quay đầu, đến Chiết Phương cư.”

Trong lòng Dung Chân cứng lại một chút… Chiết Phương cư, đây không phải cung điện của Thái Phi sao?

Xe dừng lại bên ngoài Chiết Phương cư, sắc mặt Thục Nghi không đổi xuống xe, không quay đầu lại phân phó: “Canh giữ ở bên ngoài, không cần theo vào.”

Thái giám trông giữ đi vào thông báo, sau khi có được câu trả lời mới mời nàng ta đi vào.

Đêm đã khuya, bóng lưng nàng ta nhanh chóng biến mất sau cửa cung đỏ thắm.

Gió thổi qua vài ngọn cây trong sân, vang lên tiếng rì rào.

Dung Chân ngẩng đầu nhìn ba chữ Chiết Phương cư to, lại theo ánh trăng nhìn vẻ trang nghiêm của cung điện này, cảm thấy có chút tiếc hận.

Cái tên đầy ý thơ như vậy, lại bị vẻ rộng lớn ngột ngạt của cung điện chiếm đoạt, áp xuống hai phần thanh nhã.

Gió đêm hơi lạnh, thái giám lái xe đứng một chỗ, ba người Tiểu Lộ Tử, Dung Chân và Vân Thụy đứng một chỗ khác.

Tiểu Lộ Tử nhìn hai người không nói gì, liền cười hỏi: “Các tỷ tỷ có biết nguồn gốc của cái tên Chiết Phương cư này không?”

Thấy Vân Thụy và Dung Vân đều lắc đầu, Tiểu Lộ Tử hắng giọng một cái, như một cuốn sách nói về nguồn gốc cái tên này.

Tiên Hoàng đa tình, cả đời yêu thích vô số mỹ nhân, hưng cuối cùng chỉ có hai nữ tử luôn bên cạnh ông đi đến Đế Vị, chính là đương kim Thái Hậu và Thái Phi.