Chương 22: Đi Ở (3)

Thục Nghi mới bị mất mặt, không ngờ cơ hội lấy lại mặt mũi lại đến nhanh như vậy, cũng thuận thế nhặt tiện nghi này lên, cười nói với Thái Hậu: “Bẩm Thái Hậu nương nương, chính là nha đầu này. Thần thϊếp tham ăn, thích đồ ăn nàng ta làm, cho nên mới chạy đến trước mặt Hoàng Thượng thỉnh cầu như thế… Thần thϊếp cảm thấy vô cùng xấu hổ, khiến Thái Hậu nương nương chê cười rồi.”

Ngoài miệng nói xấu hổ nhưng dáng vẻ kia thấy thế nào cũng giống như ra vẻ, làm gì có nửa điểm xấu hổ.

Chỉ là điều phối một cung nữ nhỏ đến phòng bếp của mình, chuyện này phi tần nào cũng có thể làm được, huống chi là nhị phẩm Thục Nghi đã sinh hạ được hoàng tử chứ? Nhưng nàng ta lại thích mặt mũi, việc nhỏ như vậy cũng muốn làm phiền Hoàng Thượng đích thân hạ chỉ, quả nhiên là ân sủng vô hạn, đây là chuyện không phải ai trong hậu cung cũng làm được.

Thục Nghi đương nhiên biết trong lòng mỗi người ở đây sẽ có tư vị gì, tuy rằng kỹ thuật diễn của mỗi người ở đây còn cao minh hơn đào kép mấy phần nhưng nàng ta vẫn thấy thỏa mãn khi nhìn thấy ánh mắt ghen ghét của những người kia.

Mộc quý phi cười hai tiếng, lại dùng giọng nói như châu ngọc, không nhanh không chậm nói: “Thục Nghi muội muội đã là mẫu thân rồi, người làm mẫu thân vốn phải cực kỳ chú ý đến ăn uống, coi trọng thân thể mình, bây giờ thấy muội còn tham ăn như vậy, đừng có mấy ngày lại đẫy đà hơn đấy nhé.”

Sau khi Thục Nghi sinh hạ hoàng tử, thân thể nở nang không ít, mọi người rõ như ban ngày, thể chất của nàng ta dễ béo, dù đã tiết chế ăn uống nhưng cũng chưa giảm được cân nào. Vì vậy, nàng ta còn cố tình đến tìm ngự y, ngự y nói do thể chất, thật sự không nên cưỡng ép giảm cân.

Mộc quý phi nói như vậy, không ít người đều cười lên, ngay cả Thái Hậu cũng lộ ra ý cười.

Thục Nghi căm hận, cảm thấy mất hết mặt mũi, chỉ có thể cắn răng nuốt xuống bụng: “Tỷ tỷ nói đùa, tỷ tỷ cũng biết muội đã làm mẫu thân, lực chú ý đều đặt trên người Kỳ Nhi, làm sao còn lo lắng cho bản thân được nữa? Muội muội có nỗi khổ của muội muội, tỷ tỷ chỉ là không biết thôi.”

Nàng ta không nhượng bộ chút nào nhìn Mộc quý phi, mồm mép rất cao thì sao? Không có nhi tử, cho dù địa vị có cao hơn nhưng tương lai thì có cái gì mà dựa vào?

Mộc quý phi hạ mắt, mỉm cười, lời tiếp theo là nói với Thái Hậu: “Thái Hậu nương nương, nghe lời này của muội muội, chắc hẳn trong lòng người rất yên tâm, muội muội quan tâm đến Đại hoàng tử như thế, sau này, đại hoàng tử trưởng thành nhất định sẽ có tài trị quốc giống như Hoàng Thượng.”

Nàng ta cười rất nhẹ nhàng, có điều lại khiến ba người đổi sắc mặt.

Thái Hậu híp mắt, nhìn sắc mặt Thục Nghi trắng bệch.

Thục Nghi vừa sợ vừa giận, căm hận nhìn Mộc quý phi.

Hoàng Hậu cau mày, trên dung nhan vốn ôn hòa cũng phủ lên một tầng u ám.

Các phi tần còn lại đều rất tự giác làm việc của mình, hoặc là nhìn bánh ngọt trên bàn, hoặc là uống trà, cố ra vẻ như không có việc gì, chỉ là, trong không khí trầm mặc như vậy, chỉ sợ phần lớn đều là xem kịch vui và cười trên nỗi đau của người khác.

Ai lại không biết quan hệ của Thái Hậu và Thái Phi? Thái Hậu chán ghét Thái Phi, tự nhiên ngay cả mẹ con Thục Nghi cùng phe phái với Thái Phi cũng ghét nhưng Mộc quý phi lại cố tình nhắc đến cái gai trong lòng Thái Hậu, bây giờ Thục Nghi sợ là đang vô cùng thấp thỏm.

Mà địa vị của Thục Nghi và Mộc quý phi trong hậu cung rất cao, mặc dù trước mặt Hoàng Thượng, Như quý tần và hai người kia có đãi ngộ gần như ngang nhau nhưng gia thế của hai người họ có thể bỏ xa Như quý tần.

Bây giờ, hai vị phi tần lợi hại này luôn đấu với nhau đến thủy hỏa bất dung, tiết mục chó cắn chó cũng đủ để đám phi tần cảm thấy vui vẻ.

Thái Hậu dù sao cũng là Thái Hậu, trên mặt không có nhiều biểu cảm, cũng không nhìn ra hỉ nộ, nhàn nhạt nhìn Mộc quý phi một chút, giống như lời nói của nàng ta chỉ là gió thoảng bên tai, sau đó liền nói với Dung Chân ở sau lưng Thục Nghi: “Ai gia cũng muốn nhìn xem nha đầu khiến Thục Nghi vui vẻ có dáng vẻ như thế nào, tiến lên mấy bước, ngẩng đầu lên cho ai gia nhìn.”

Không kịp thán phục công lực thâm hậu của Thái Hậu, Dung Chân bắt đầu kinh hãi vì mình bị cuốn vào vòng xoáy này.

Nàng cẩn thận đi lên vài bước, sau đó theo quy củ quỳ xuống, cực lực bảo trì ung dung nhìn lên Thái Hậu, trong miệng kêu lên: “Nô tỳ tham kiến Thái Hậu nương nương.”

Giọng nói thanh thúy êm tai, không kiêu ngạo không tự ti, mang theo vài phần trầm tĩnh, rất có ý tứ.

Thái Hậu nhìn nàng vài lần, gật đầu, cười nói: “Đứng lên đi, là người lanh lợi, tư thái và tướng mạo cũng không tệ.”

Thục Nghi sớm đã không tỏ vẻ khoe khoang nữa, chỉ nhạt nhẽo đứng ở một bên, cười làm lành, cũng không biết vì sao, Thái Hậu lại để tâm đến Dung Chân.

Lại nghe Thái Hậu tiếp tục hỏi Dung Chân: “Lúc trước ngươi làm món gì cho Thục Nghi chủ tử ăn vậy? Khiến nàng ta phải dẫn ngươi từ Thượng Thực cục về?”

Dung Chân nói: “Bẩm Thái Hậu nương nương, nô tỳ làm một món điểm tâm ngọt, tên là Phù Dung Thấm Lộ ạ.”

Thái Hậu hiền lành cười: “Bánh ngọt Phù Dung Thấm Lộ? Tên rất hay, tự ngươi đặt tên sao?”

Sau khi Dung Chân khẳng định, Thái Hậu vừa vỗ tay vừa cười: “Nha đầu này không những khéo tay, còn rất hoạt bát, rất được lòng ai gia.”

Một màn này nhìn qua rất hòa khí, giống như một lão thái thái coi trọng một tiểu cô nương lanh lợi nhu thuận nhưng sắc mặt Thục Nghi lại rất khó nhìn, trong lòng gần như đã hiểu chủ ý của Thái Hậu.

Cho dù nàng ta muốn Dung Chân từ Thượng Thực cục đến, trên danh nghĩ nói là tay nghề của Dung Chân hợp khẩu vị nàng ta nhưng thực tế, là vì bánh ngọt Phù Dung Thấm Lộ của Dung Chân, khiến hoàng đế trong vòng nửa tháng đến Nguyên Hi điện hai lần.

Nhìn dáng vẻ lúc này của Thái Hậu, chỉ sợ lão hồ ly giảo hoạt này, đã biết ý đồ chân thực của nàng ta rồi.