Chương 21: Đi Ở (2)

Dung Chân nhớ đến tình cảnh hôm đó vô tình gặp Hoàng Hậu ở giếng nước bên ngoài Trường Xuân uyển, một người sẽ đặt cung nữ vất vả hèn mọn vào trong lòng, chắc hẳn là một nữ tử có tâm địa rất hiền lành.

Trong cung cũng có chủ tử tốt như vậy, Dung Chân thở dài trong lòng, có chút tiếc nuối vì mình không phải được đẩy đến hầu hạ Hoàng Hậu.

Thục Nghi cười nói: “Hoàng Hậu nương nương là đang trêu ghẹo thần thϊếp thích chưng diện sao? Hôm nay đúng là oan uổng thần thϊếp. Nghĩ rằng hôm nay Thái Hậu nương nương cố ý thiết yến chiêu đãi mọi người, vốn dĩ thần thϊếp đã đến rất sớm nhưng nửa đường lại ngẫu nhiên đυ.ng phải Hoàng Thượng và Lục vương gia, làm sao có thể không xuống xe trò chuyện với Hoàng Thượng một lát chứ? Cho nên bây giờ mới đến trễ.”

Lời này khéo léo vô cùng, là ngẫu nhiên gặp Hoàng Thượng, nói rõ rằng không phải nàng ta cố tình, Hoàng Thượng nói chuyện phiếm với nàng ta, nói rõ đây là ý của Hoàng Thượng, cũng không phải nàng ta cố ý đến trễ.

Thục Nghi dăm ba câu không những khiến mình được tẩy trắng, còn tiện thể khoe khoang Hoàng Thượng coi trọng và sủng ái nàng ta, trên đường vô tình gặp mặt cũng có thể nói chuyện một chút.

Mộc quý phi ngồi đối diện nàng ta nở nụ cười, không nhanh không chậm nói: “Muội muội thật sự có phúc lớn, hôm nay mặc trang phục lộng lẫy, xinh đẹp như vậy, lại có thể vô tình gặp Hoàng Thượng, phúc lớn như vậy khiến tỷ tỷ thật hâm mộ. Cũng khó trách Hoàng Thượng và Lục vương gia có chính sự quấn thân, cũng phải dừng lại trò chuyện với muội muội một lát.”

Hoàng Thượng nghiêm khắc và siêng năng chính sự, việc này mọi người đều biết, cũng nổi danh khách khí xa cách với hậu cung, với tính tình này của hắn, sẽ buông xuống chính sự mà đi nói chuyện phiếm với mỹ nhân sao?

… Thật sự là nói đùa.

Dung Chân giật mình, thật là một chủ tử lợi hại, ngắn ngủi như vậy đã vạch trần Thục Nghi khoác lác, còn tiện thể cười nhạo một trận.

Nàng vụиɠ ŧяộʍ nâng mắt nhìn qua, Mộc quý phi mặc cung trang lộng lẫy màu xanh lam, trên tóc cài một chuỗi hồ điệp vàng, rất chói mắt, cố tình ngũ quan nàng ta lại vô cùng tinh xảo, không làm người khác cảm thấy dung tục, ngược lại sẽ cảm thấy những màu sắc rực rỡ nhất tập trung vào một thân, mới thích hợp với nàng ta nhất.

Gương mặt Thục Nghi ửng hồng, trong lòng vô cùng buồn bực nhưng ngoài mặt vẫn cười nhẹ nhàng: “Quý phi tỷ tỷ đang chê cười muội sao, muội muội làm sao có bản lĩnh khiến Hoàng Thượng buông xuống chính sự được? Trước mặt Thái Hậu nương nương, tỷ tỷ lại nói như vậy, muội muội thật là sợ hãi.”

Thái Hậu không lộ ra vẻ mặt gì, chỉ có hai vị phi tần có địa vị cao mồm mép tranh luận.

Mộc quý phi lập tức mỉm cười, không vội vàng đáp lại, nâng chén trà lên, môi đỏ nhẹ nhàng thổi, sau đó ưu nhã uống một ngụm.

“Muội muội cần gì phải khiêm tốn nữa? Trước đó vài ngày, không phải muội muội còn đích thân đến Hoa Nghiêm điện tìm Hoàng Thượng sao? Ai cũng biết muội muội vừa ý một tiểu cung nữ ở Thượng Thực cục, sau đó mới chạy đến xin Hoàng Thượng hạ chỉ ban người cho muội, phần chân tình này của Hoàng Thượng đối với muội, muội muội cũng đừng chối nữa, nếu không mọi người ở đây, làm sao có thể gặp muội, cũng thay vạn tuế gia cảm thấy không đáng nha.”

Thục Nghi biến sắc, hận không thể thiên đao vạn quả, chém Mộc quý phi thành muôn mảnh.

Lén lút đến Hoa Nghiêm điện, nói nhẹ chính là không hiểu chuyện, nói nặng chính là phạm tội hậu cung quấy nhiễu chính sự. Có điều cần Hoàng Thượng không nói gì, thật ra cũng không sao nhưng ở trước mặt đám phi tần, Mộc quý phi nói ra việc này, rõ ràng là đang ngáng chân nàng ta còn sao nữa?

Thục Nghi đứng dậy, cung kính cúi người với Thái Hậu nói: “Thần thϊếp chẳng qua nghĩ đến Hoàng Thượng ngày đêm cực khổ, lúc đó mới mang bánh ngọt Hoàng Thượng yêu thích đến Hoa Nghiêm điện, không có nửa điểm muốn quấy rầy chính sự, xin Thái Hậu nương nương minh xét.”

Thái Hậu không mặn không nhạt nở nụ cười: “Tâm tư này của Thục Nghi thật khó có được nhưng lần sau phải chú ý, đừng có lòng tốt lại làm ra chuyện xấu, bỗng nhiên bị người ta hiểu lầm.”

Trong lòng Thục Nghi ngột ngạt đến phát hoảng nhưng chỉ có thể vâng một tiếng, lại ngồi xuống.

Dung Chân không dấu vết nhìn màn diễn xuất vừa rồi, nào ngờ Thái Hậu lại đột nhiên hỏi một câu: “Cung nữ sau lưng Thục Nghi nhìn có chút lạ mắt, có phải là người ở Thượng Thực cục, vài ngày trước được Hoàng Thượng điều tới không?”

Một câu, khiến trái tim Dung Chân lạnh đi một nửa.

Một câu của Thái Hậu đã khiến tầm mắt của mọi người dồn hết lên người Dung Chân.

Trong lúc nhất thời, bất kể là các vị chủ tử, hay đám nô tài hầu hạ sau lưng chủ tử, ánh mắt đều tự giác dừng trên ngưởi tiểu cung nữ sau lưng Thục Nghi.

Dung Chân lại cảm thấy da đầu bắt đầu run lên.