Chương 1.1. Nếu thấy mệt thì có thể cút đi!

"Dư Ý ——"

"Dư Ý ở đâu rồi?! Ai nhìn thấy Dư Ý?!!!"

Gió thu thổi qua làm những chiếc lá khô rơi từ trên cây xuống đất, phim trường đang ồn ào bỗng trở nên yên tĩnh sau tiếng la hét của đạo diễn.

Mọi người nhìn nhau cố gắng giảm thấp sự tồn tại, sợ không cẩn thận dẫn sự chú ý của đạo diễn đến mình.

Đánh vỡ sự im lặng đáng sợ này là âm thanh xin lỗi của một thanh niên trẻ tuổi: "Tôi xin lỗi, tôi vừa mới đi vệ sinh."

Giọng nói của chàng thanh niên nhẹ nhàng, dễ nghe, có điều bộ dạng lúc này có chút khó xử: trên tóc, mặt và quần áo của cậu đều ướt sũng. Vết sẹo mờ được tạo ra bằng kỹ thuật trang điểm lại càng làm tăng thêm sức hút của gương mặt. Vì gương mặt cũng bị dính nước, hốc mắt chàng thanh niên hơi đỏ lên, làn da trắng như sứ nhờ phụ trợ của mái tóc ngắn đen nhánh càng trở nên trắng hơn, dưới đôi lông mi ướŧ áŧ là một đôi mắt trong sáng dịu dàng.

Giọng điệu của chàng trai thật nhẹ nhàng, thậm chí trong đó còn có thành ý nhận lỗi cùng với một nụ cười lấy lòng. Một cái mỉm cười nhẹ nhàng thoáng qua làm mọi thứ xung quanh trở nên thật nhợt nhạt. Một điều không thể phủ nhận rằng trong thế giới giải trí có nhiều tuấn nam mỹ nữ như mây thì nụ cười này vẫn có thể khiến cho những người có mặt ở trường quay ngây người, không thể kìm được thốt lên: “Dư Ý thật xứng với danh hiệu đỉnh cấp Omega đẹp nhất nhì trong giới, dung nhan này đúng là hình tượng trong mộng của rất nhiều Alpha”.

Tuy nhiên, đáng tiếc là…

Cho dù có khả năng diễn tốt, nhưng lại không có chỗ dựa phía sau thì vẫn không là cái gì trong thế giới này. Mặc dù Dư Ý là một Omega như vậy cũng phải lưu lạc đến diễn một vai phụ nhỏ không đáng kể tới.

Đạo diễn lại tiếp tục cầm loa hướng tới cậu mắng: "Chạy nhanh đi dặm thêm lớp trang điểm. Còn muốn diễn hay không? Không diễn thì cút đi, đừng làm tốn thời gian của lão tử!”

"Diễn! Thực xin lỗi đạo diễn, tôi đi liền ngay lập tức!" Dư Ý nói xong vội vàng chạy tới phòng hóa trang.

Đạo diễn nhìn bóng dáng cậu hừ lạnh một tiếng, muôn phần khinh thường nói: "Dư gia đã sắp rớt đài, còn tưởng mình vẫn là Dư gia đại thiếu gia cao cao tại thượng sao?"

Những lời nói của đạo diễn đều rơi vào tai của Dư Ý, không sót một chữ

Cậu vẫn không ngừng chạy, đôi mắt lại lộ ra một tia lo âu. Ngón tay tự nhiên siết chặt vạt áo trong chốc lát rồi lại nhanh chóng buông lỏng