Chương 2.1: Dư Ý cậu cũng thật có giá

Dư Ý đến vị trí Nhan Từ chia sẻ, nhìn bảng hiệu với ánh đèn nê ông sặc sỡ cảm thấy tinh thần và thể xác càng thêm mệt mỏi.

Gió lạnh vào ban đêm làm Omega run lập cập, mà cơn đau nơi mu bàn tay truyền đến làm ánh mắt của Dư Ý chú ý đến một tiệm thuốc bên đường.

Dư Ý tính đi đến cửa tiệm thuốc, nhưng vào lúc này Nhan Từ lại gọi cho cậu.

Cho dù trong lòng đối với Alpha vui buồn thất thường tràn ngập nỗi sợ hãi cùng không muốn tiếp xúc, Dư Ý vẫn không thể không nghe điện thoại trước.

"Đến đâu rồi?" Ngữ khí Nhan Từ càng thêm không vui.

Dư Ý kiên nhẫn giải thích, "Đã đến dưới lầu."

Nhan Từ không kiên nhẫn nói: "Nhanh lên, trong vòng hai phút mà tôi không thấy được cậu, cậu đừng có trách tôi”

"Đã biết." Dư Ý sau khi nói xong, lần đầu tiên bởi vì mỏi mệt, bực bội cùng khó chịu tắt điện thoại của đối phương trước.

Cuối cùng, tiệm thuốc cũng không đi được, mà thuốc trị bỏng cũng không mua được. Dư Ý đứng trong gió lạnh 30 giây, điều chỉnh tốt tâm trạng của mình rồi mới đi vào nơi hội quán xa hoa trụy lạc.

Sau khi theo phục vụ đi vào phòng thuê, Dư Ý liếc mắt nhìn sang đã thấy Nhan Từ ngồi ở ghế sô pha giữa phòng. Mặc dù ở nơi ánh đèn ngũ sắc mờ ảo, tối tăm, không rõ ràng, vẫn có thể thấy được ngũ quan tuấn lãng của Alpha, Nhan Từ mặt không biểu tình, không nói lời nào mà nhìn Dư Ý.

Nhan Từ tham gia huấn luyện quân sự từ năm 18 tuổi, hắn là Alpha lại thêm mấy năm mài giũa trong trường quân sự càng làm cho người xung quanh cảm nhận được sự áp bách từ hắn lớn hơn nữa.

Đặc biệt là thời điểm Nhan Từ không nói một lời nào, bộ dạng nghiêm túc lạnh nhạt kia làm trái tim người ta phát run.

Dư Ý cứng người đứng ở cửa phân vân không biết làm sao. Tất cả mọi người trong phòng bao từ lúc cậu tiến vào, không hẹn mà cùng dừng mọi hoạt động, toàn bộ mọi ánh mắt đều dừng lại trên người Dư Ý, giống như đang thưởng thức một chú chim hoàng yến nghèo túng.

Nhan Từ cũng giống như mọi người không nói chuyện.

Nhan Từ không nói lời nào, Dư Ý cũng không biết phải làm gì bây giờ, cậu tiến thoái lưỡng nan, chỉ đúng ngây người ở cửa không động đậy.

Một phòng có mười mấy người bao gồm cả Alpha, Beta, Omega, tất cả đều đánh giá Như Ý từ trên xuống dưới, tựa như muốn đem lột trần da thịt cậu.

Dư Ý đột nhiên cảm thấy có chút may mắn vì mình đã hoạt động trong giới nghệ sĩ hỗn loạn một thời gian, nếu hôm nay là một Omega nhát gan khác thì lúc này có lẽ đã muốn khóc.